Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 132 : Lam thị nhất tộc

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


“Người đâu!” Kha Phượng Viêm nhìn Mạc Tuyệt đang quỳ trên đất, qua một lát sau mới nói.



Mấy thị vệ ngoài cửa bước vào, đợi lệnh.



“Dẫn Hoàng quý quân về Thái Dịch cung, không có mệnh lệnh của trẫm, không ai được phép ra vào!” Đây là Kha Phượng Viêm muốn giam lỏng Mạc Tuyệt.



Mạc Tuyệt không ngờ Kha Phượng Viêm lại làm như vậy, y ngẩng đầu lên nhìn hắn, qua một hồi sau, thản nhiên nở nụ cười.



“Thật muốn làm như vậy?”



“Trẫm đã cho ngươi quá nhiều tự do rồi!” Kha Phượng Viêm không nhìn Mạc Tuyệt, bảo người đưa y về Thái Dịch cung.



Không thể quên đi nụ cười của Mạc Tuyệt, không thể quên đi dáng vẻ lúc Mạc Tuyệt quỳ trên đất xin hắn biếm y làm thứ dân, Kha Phượng Viêm đau đầu. Hắn không biết hắn nên sửa đổi thế nào, cho dù là đoạt đế năm đó, hắn cũng chưa từng bối rối như vậy.



Hắn không thể chấp nhận chuyện Mạc Tuyệt càng chạy càng xa, hắn cứ ngỡ là do hắn đã từng lừa dối y, cho nên y giận hắn. Nhưng sau một màn vừa rồi, dường như có gì đó không đúng.



Mùa đông, ban đêm trời rất lạnh.



Ngồi trên vị trí này nhiều năm như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên Kha Phượng Viêm cảm thấy cô đơn.



Cho mọi người lui hết, hắn nằm trên giường không ngừng nhớ lại những chuyện xảy ra trong mấy năm qua. Là một đế vương, hắn đã thành công hay chưa? Những chuyện đó dân chúng thấy rõ, sử sách cũng ghilại cho hắn.



Là một người nam nhân, hắn có thành công hay không? Hắn có con trai, có con gái, xem như cũng đầy đủ. Tình cảm giữa hắn và Mạc Tuyệt, bao nhiêu năm rồi chưa hề thay đổi, cho dù có mất đi trí nhớ, nhưng hắn cũng đã yêu y thêm lần nữa.



Nhưng sao trông dáng vẻ của Mạc Tuyệt khi nãy, lại như triệt để thất vọng về hắn rồi?



Mạc Tuyệt muốn xuất cung, hắn đã cho phép, dù trong lòng hắn có vạn lần không muốn, nhưng do hắn không muốn trói buộc Mạc Tuyệt, dù hắn có sai lầm, nhưng thành tâm hối cải vẫn không được tha thứ hay sao? Không phải bọn họ sẽ cùng nhau đi tới bạc đầu giai lão hay sao?



Kha Phượng Viêm không rõ, hắn cũng không có đứng ở góc độ của Mạc Tuyệt để suy nghĩ vấn đề, hắn nghĩ những gì mình làm đều là tốt nhất, hắn chẳng biết, hắn đã sai từng bước, từng bước một.



Lò than trong Thái Dịch cung luôn đầy ấp, sợ cái lạnh tràn vào. Với Hoàng quý quân, đám nội thị không dám sơ suất, bọn họ biết đó là người được hoàng thượng sủng ái nhất, cũng biết, y là chủ nhân của hậu cung.



Mạc Tuyệt nhìn đám nội thị bận rộn, trong lòng chỉ thấy buồn cười.




“Ta đã mang thai!” Muội muội ngẩng mặt lên, không hề sợ hãi, “Ta muốn sinh nó ra!”



Nam thử khẽ thở dài, “Được!” Sau đó còn nói thêm, “Nàng, cũng yêu hắn phải không?”



Muội muội chấn động, không nói câu nào.



“Nàng đã sớm rõ mục đích của ta, vì bảo vệ hắn, nàng đã chọn cách gả cho ta, có đúng không?”



Huynh muội tương luyến, suy cho cùng đều là cấm kỵ. Muội muội xinh đẹp như hoa, giờ lại nở nụ cười, nụ cười ấy khiến nam tử cảm thấy, nữ tử trên đời này, không ai có nụ cười đẹp như nàng nữa.



“Ta yêu huynh ấy, ta đã yêu ca ca của mình!”



Nam tử vuốt ve hai má non mềm của muội muội, cười khẽ, “Ta thật tiếc cho nàng!”



Tám tháng sau, muội muội đã hạ sinh một đứa bé trai, nàng nhìn nam tử ôm đứa bé, nói, “Cho ta biết, ngươi họ gì?”



Nam tử nhìn sinh mệnh trong tay, dịu dàng trong mắt như xuyên qua đáy lòng, hắn nhìn muội muội sắp chết đi, lần đầu tiên nói ra họ thật của mình, “…Lam!”



“Có tin lời nguyền không?” Muội muội nở nụ cười yếu ớt, “Giết ta đi, ngay bây giờ!”



Nam tử siết chặt cổ muội muội, đứa nhỏ trong lòng khóc to lên. Muội muội lưu luyến nhìn đứa con vừa mới chào đời, nhét chiếc khăn tay vào lòng đứa bé.



“Ngươi còn muốn nói gì nữa?” Nam tử quyết định nghe di ngôn của muội muội.



“Lam thị nhất tộc, cả đời chỉ có thể yêu một người. Nếu đánh mất tình yêu, sẽ cô độc cả đời. Đây là khiển trách với loạn luân, cũng là khiến cách với người phụ thân không dám yêu!”



“Tuyệt Nhi, tộc của chúng ta cả đời chỉ có thể yêu một người!” Lam Dục Quỳnh hôn lên mắt Mạc Tuyệt, rất dịu dàng.



Câu chuyện ấy, chỉ có thể nói với Mạc Tuyệt khi y đã ngủ say, bởi vì Lam Dục Quỳnh không muốn khiến Mạc Tuyệt phiền não, hắn muốn để y hạnh phúc, không phiền lụy điều gì.



“Cho dù đến cuối cùng ngươi có rời xa ta, ta cũng không muốn ngươi mang gánh nặng. Tuyệt Nhi, ta chỉ muốn thấy ngươi hạnh phúc!” Lam Dục Quỳnh ôm chặt Mạc Tuyệt, ngủ say.