Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 47 : Uy hiếp

Ngày đăng: 18:51 19/04/20


Ưm… Đầu nặng quá, muốn mở mắt to ra nhưng lại không cách nào mở được.



Lúc ở quán ăn bị Kỳ Cảnh ép uống một vò rượu lớn, sau đó, còn tát cho Kỳ Cảnh một cái… Cái gì? Đánh Kỳ Cảnh?



Chúc Liên toát mồ hôi lạnh, dục vọng muốn mở to mắt ra lại càng mãnh liệt hơn. Người dám bất kính với Kỳ Cảnh đều không có kết cục tốt, huống chi mình lại còn cho hắn một bạt tai. Bấy giờ, Chúc Liên đang giãy giụa trong mơ, còn Sơn Trúc thì đang ngồi cạnh hầu hạ cho hắn, Sơn Trúc vừa lấy khăn ướt lau trán cho Chúc Liên vừa thở than: “Công tử, người mau tỉnh lại đi, chúng ta đã vào hoàng cung Kỳ triều rồi!”



Thu hết những lời Sơn Trúc nói vào tai, Chúc Liên quát to một tiếng, ngồi dậy, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.



Nhìn quanh bốn phía, vật dụng xa lạ, mùi xa lạ, Chúc Liên quay đầu lại, trông thấy Sơn Trúc chẳng xa lạ gì, cái miệng nhỏ nhắn lập tức mếu máo, mắt đỏ hoe: “Sơn Trúc… Có phải ta bị bắt cóc rồi không?”



Sơn Trúc nhìn dáng vẻ chọc người thương tiếc của Chúc Liên, cũng thấy đau lòng, vành mắt đỏ theo, gật gật đầu, “Công tử… Người bị bắt cóc…”



Òa một cái, nước mắt lập tức chảy xuống, Chúc Liên ôm lấy Sơn Trúc, khóc rống lên.



Kỳ Cảnh đứng bên ngoài bị hai chủ tớ họ làm dở khóc dở cười, một Chúc Liên đáng yêu như thế, quả thật là làm người ta không thể nào bỏ ra được.



“Tỉnh rồi à?” Kỳ Cảnh đi vào, bước từng bước một tới gần Chúc Liên.



Sơn Trúc sợ hãi nhảy qua một bên, để mình Chúc Liên đối diện với Kỳ Cảnh. Thấy người hầu của mình có nghĩa khí như thế, Chúc Liên cũng chỉ đành nghiến răng nghiến lợi.



“Sơn Trúc, đồ tiểu ác nô! Ngươi mau qua đây cho bản công tử!” Chúc Liên chỉ mặc một chiếc áo lót, nhảy ngay xuống giường để lộ ra đôi chân trắng hếu, túm lấy tai Sơn Trúc, quát: “Bản công tử nuôi ngươi có ích gì? Lúc ở quán ăn bản công tử bị người ta ép uống rượu ngươi cũng không biết uống thay bản công tử, giờ đại ác nhân ló mặt, ngươi chẳng những không đỡ thay chủ mà còn bỏ chạy!”



Chúc Liên cứ mải nói, hoàn toàn không hay Kỳ Cảnh đã đen mặt đứng cạnh bên.



“Hôm nay bản công tử phải cho ngươi một bài học mới được!” Chúc Liên giảng đạo lý xong, bắt đầu đè Sơn Trúc xuống bàn, ‘bốp’ một cái….




“Ngươi là người của ta!” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Kỳ Cảnh lộ ra một nụ cười tự tin, “Đời này ngươi đừng hòng rời khỏi ta!”



Chẳng biết tại sao, lúc Kỳ Cảnh thốt ra câu ấy, Chúc Liên hoàn toàn rũ xuống. Đối mặt với một quân vương đầy khí thế như vậy, Chúc Liên theo bản năng phục tùng.



“Không phải khi nãy ngươi vừa muốn dạy dỗ tên tiểu nô này hay sao?”



“Ta…” Chúc Liên mềm xuống dần, với Kỳ Cảnh, quá cứng nhắc lại không có lợi, “Ta chỉ làm bộ trêu hắn thôi, không phải nói thật đâu!”



“Nhưng lúc ngươi bị ép uống rượu, tên tiểu nô đó đã không uống thay ngươi!” Kỳ Cảnh bắt đầu nhắc lại.



Chúc Liên trợn tròn mắt, “Tửu lượng của hắn còn kém hơn cả ta, có uống cũng như không thôi!”



“Lúc ‘đại ác nhân’ lộ mặt, hắn đã bỏ ngươi chạy trước!” Khi nhắc tới ba từ ‘đại ác nhân’, giọng của Kỳ Cảnh lại cao thêm.



Chúc Liên nghĩ thầm là chắc Kỳ Cảnh đang giận, mà nói cũng phải, mình bảo hắn là ‘đại ác nhân’, hắn không giận mới lạ.



“Bệ hạ… Người đừng chấp nhặt với tiểu dân như thế!” Chúc Liên để lộ chiếc răng tiểu hổ đáng yêu ra, cười cực kỳ ngọt.



Chóp mũi Kỳ Cảnh chạm lên cái mũi nhỏ của Chúc Liên, nói khẽ, “Phong ngươi làm Liên quân, thế nào?”



Còn không đợi Chúc Liên trả lời, Kỳ Cảnh đã nói tiếp, “Nếu như hôm nay thân thể của Liên Nhi không được khỏe, vậy tối nay sẽ do tên tiểu nô tài của ngươi thay ngươi thị tẩm vậy! Trẫm thấy hắn cũng có chút giống ngươi!”



Cái gì? Chúc Liên và Sơn Trúc cùng quay sang nhìn nhau.