Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 48 : Hồi cung

Ngày đăng: 18:51 19/04/20


“Hoàng thượng, người thấy trà thần pha như thế nào?” Người nói câu này chính là nam phi mà Kha Phượng Viêm đã lạnh nhạt từ rất lâu – Phương Tự.



Phương Tự có vẻ bề ngoài cũng khá thanh tú, nhưng lại rất bình thường, ít nhất trong hậu cung này thì quả là như thế. Hắn không có vẻ linh động như Chúc Liên, không có khí chất thư hương như Lưu Đan, đến ngay cả một thư sinh yếu ớt như Đổng Tử Thấm nhìn cũng còn coi được hơn hắn. Bởi vậy, Kha Phượng Viêm chẳng hề để mắt tới, còn chuyện cái lần sủng hắn ấy, chẳng qua cũng là do lòng tham nhất thời, về sau thấy không có hứng nữa, cho nên cũng không tiếp tục dây dưa. Qua cái tết lần trước, tình cờ, hắn may mắn được phong làm Phương quý nhân.



Nhưng trước đó vài ngày, trong lúc hắn đi dạo trong ngự hoa viên đã tình cờ gặp được Kha Phượng Viêm, từ đó về sau, tất cả sẽ không giống như trước nữa. Hắn bắt đầu chú ý tới việc chăm lo cho bề ngoài của mình, chẳng hạn như người luôn ăn mặc đơn giản như hắn bắt đầu chuyển sang một số màu rạng rỡ, chẳng hạn như trên mặt hắn cũng đã bắt đầu có chút…phong tình.



Kha Phượng Viêm đón lấy tách trà, thổi một chốc rồi nếm thử một ngụm.



“Hử?” Kha Phượng Viêm thưởng thức xong thì ngước mắt lên nhìn nam phi trước mặt mình, “Trà này pha cũng khá lắm, học được ở đâu vậy?”



Phương Tự thấy Kha Phượng Viêm hài lòng, tất nhiên là cũng thở phào một hơi, nói: “Thần nghe nói người thích trà Quân sơn biệt châm, thần tra Trà sách, cho nên biết được cách pha loại trà này!”



Quân sơn biệt châm là một loại hoàng trà, mùi hương thanh thuần, hương vị cam thuần. Ngoài ra, trong chén trà còn có một điều đặc biệt, đó là lúc rơi xuống đáy, lá trà sẽ từ từ chìm xuống, sau đó lại từ từ dâng lên, ba ở, ba rơi xuống. Nhưng cách pha loại trà này lại khá rờm rà, thường thì người ta sẽ chuẩn bị hái chồi non vào ba bốn ngày trước, sau đó chọn những chồi lớn nhỏ đều nhau làm ngân châm. Trà này phải dùng nước ấm pha, nước quá nóng sẽ làm lá trà ố vàng, hương khí kém, còn nếu như quá lạnh, hương trà sẽ không tỏa ra ngoài. Nhưng lúc Kha Phượng Viêm thưởng trà, hắn lại thích ấm hơn một chút, về điểm này, đó giờ cũng chỉ có mình Mạc Tuyệt pha được thôi.



Nhưng hiện giờ, Phương Tự cũng có thể làm được, đúng thật là khiến hắn phải nhìn lại người này bằng con mắt khác.



“Phương quý nhân thật là có lòng!”



Phượng Tự ngẩng đầu lên liếc Kha Phượng Viêm một cái, sau đó lại hạ mi xuống, “Bệ hạ thích thì tốt rồi!”



Bầu không khí này có gì đó là lạ? Kha Phượng Viêm cảm thấy không khí có chút ái muội và khuôn mặt không mấy trắng của nam tử trước mắt hắn cũng đỏ ửng lên, xích lại gần mình, hơi thở cũng dồn dập.



“Bệ hạ, tối nay, người có ở lại không?”



Thì ra là muốn được sủng ái, Kha Phượng Viêm thờ ơ.



“Thế nào? Muốn trẫm ở lại à?” Giọng Kha Phượng Viêm hơi có chút tùy tiện.



Phương Tự hơi do dự một chút, sau đó lại gật đầu.



“Ha ha!” Kha Phượng Viêm kéo hắn qua, nhìn nam tử ngã vào lòng mình, trêu chọc: “Nếu muốn được sủng ái thì phải biết lấy lòng trẫm, bằng không, trẫm cũng không có hứng sủng ngươi!”
Trong hồ tắm, sương mù lượn lờ, nhìn giống y như tiên cảnh. Mái tóc đen ướt đẫm của Mạc Tuyệt nửa tán loạn ở phía trước, nửa còn vương lại ở phía sau. Chỉ để lộ tấm lưng ra cho Kha Phượng Viêm nhìn, “Hoàng thượng nhìn xong chưa? Mời người về đi!”



Biết hiện giờ Mạc Tuyệt giận không ít, Kha Phượng Viêm cho Ngọc Sương và mấy nội thị khác ra ngoài, đứng trước cửa lấy lòng, “Một tháng không gặp Tuyệt Nhi, trẫm nhớ sắp hoảng lên rồi!”



“Vậy à?” Mạc Tuyệt giơ tay lên vẩy vẩy bọt nước, đầu ngưỡng về phía sau, nhắm lại đôi mắt đẹp, chẳng muốn nói gì nữa.



“Tuyệt Nhi, ngươi còn giận trẫm sao?”



“Mạc Tuyệt không dám!”



Kha Phượng Viêm thở dài một hơi, đi từ từ tới gần Mạc Tuyệt, “Cũng đã ra ngoài một tháng rồi, còn chưa dứt bỏ được hay sao?”



“Ha ha, Hồng Phong công tử vang danh thiên hạ, hoàng thượng, người biết mà phải không?” Mạc Tuyệt biết Kha Phượng Viêm tới gần, vội vàng né qua mép ao bên kia, tránh khỏi hắn.



“Sau này ngươi không nên ra ngoài nữa, người mơ tưởng tới ngươi đúng là ngày càng nhiều!” Kha Phượng Viêm có chút bất mãn, hắn biết khóa chặt Mạc Tuyệt trong thâm cung này là mai một tài ba của y, nhưng để người khác mơ ước tới y đúng là khiến hắn khó chịu.



“Mạc Tuyệt còn muốn sang Tây quốc một chuyến!” Mạc Tuyệt vốc nước vào mặt, “Nửa tháng sau sẽ xuất phát!”



“Cái gì? Ngươi lại muốn đi nữa?” Kha Phượng Viêm nghe thấy, nóng giận, “Trẫm không cho phép ngươi đi!”



“Ha ha, ta muốn gặp Minh Hề!” Mạc Tuyệt cảm thấy quân vương mười sáu tuổi ấy không phải là một người đơn giản, ít nhất thì cũng sẽ không yếu đuối như bề ngoài nhìn thấy, cũng đã một tháng rồi mà hắn vẫn kéo dài chưa chịu quy thuận Kha triều, chỉ bấy nhiêu thôi cũng đã đủ khiến Mạc Tuyệt muốn gặp hắn một lần.



“Chúc Liên vẫn chưa trở về, trẫm không liên lạc được với hắn!”



“Hoàng thượng từng nói là sẽ không hỏi chuyện Mạc Tuyệt và Chúc Liên làm, chẳng lẽ người muốn đổi ý sao?” Lúc nói tới từ đổi ý, Mạc Tuyệt hơi nhích về hắn một chút.



Thấy mỹ nhân tắm, Kha Phượng Viêm đã sớm dấy lửa rồi, giờ đúng là lại càng thôi thúc không yên.



“Không đổi ý…Trẫm không hỏi thì được phải không nào!”