Nam Phi Hoặc Chủ
Chương 70 : Rơi vào cạm bẫy
Ngày đăng: 18:52 19/04/20
Ngay khi bọn họ định trốn ra ngoài, đột nhiên xung quanh bức tường lại đèn đuốc sáng rực.
“Dám cướp ngục, to gan thật!” Một tướng lĩnh quát.
Kha Phượng Viêm nhíu mày, theo kế hoạch của hắn thì nhất định có thể thuận lợi thoát ra khỏi đây, sao chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà bọn họ lại phát hiện hắn cướp ngục, đuổi theo tới?
Trong lúc Kha Phượng Viêm vẫn còn đang khó hiểu, thì có một người đi ra khỏi đám đông.
Đôi đồng tử của Mạc Tuyệt co lại, người đó chính là Ngụy Ly – kẻ đáng ra phải hôn mê trong ngục thất.
Mặt Ngụy Ly vẫn còn tái, xem ra một chưởng đó của Kỳ Cảnh đúng thật là không nhẹ.
“Mê hương của Kha bệ hạ quả nhiên là bất phàm, nếu không phải ta đã có chuẩn bị kỹ càng trước, thì e là giờ này vẫn còn đang hôn mê!” Ngụy Ly nói xong còn ho khan mấy tiếng.
Thì ra Ngụy Ly vẫn luôn giả vờ hôn mê, lúc Kha Phượng Viêm tới hắn vẫn thế, mãi cho đến khi bọn họ lẻn đi, hắn mới lập tức lấy chìa khóa mở cửa địa lao, tập hợp thị vệ chặn họ lại.
“Hôm nay phòng vệ ở đây rất yếu, lúc đi tuần tra, ta đã phát hiện ra ngay!”
“Quả không hổ là quân sư Ngụy Ly!” Kha Phượng Viêm tán thưởng, “Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy mà có thể đoán được những điều đó thì đúng là không đơn giản!”
“Kha bệ hạ, nửa đêm nửa hôm ngươi lẻn vào hoàng cung Kỳ triều ta, lại còn cướp đi trọng phạm, không biết nếu chuyện này mà truyền ra ngoài sẽ như thế nào đây?” Mặc dù đang nói chuyện với Kha Phượng Viêm, nhưng ánh mắt của hắn vẫn không quên liếc qua Mạc Tuyệt, hận thù.
“Đáng tiếc, những chuyện này sẽ chẳng ai biết tới!” Kha Phượng Viêm ra hiệu cho mấy ám vệ trong bóng tối.
Ngay tức khắc, một trận mưa châm từ một nơi không ai nhìn thấy ào ạt phóng ra, những thị vệ không kịp tránh đi, bỏ mạng ngay tại chỗ. Vào lúc đó, Kha Phượng Viêm định thừa cơ hội mang Mạc Tuyệt nhảy ra ngoài, nào ngờ vừa mới nhấc chân lên, lập tức rơi trở xuống.
Giọng điệu vui sướng không cách nào che giấu được, cứ như bao nhiêu năm qua, y chỉ chờ đợi một ngày này. Kha Phượng Viêm không phủ nhận, đâm lao phải theo lao.
“Phượng Viêm, Phượng Viêm, Phượng Viêm…” Gọi tên người mình yêu, Mạc Tuyệt nở nụ cười. Bất kể trong hoàn cảnh nào, nụ cười của mỹ nhân vẫn luôn xinh đẹp, mị hoặc chúng sinh như vậy. Nếu hiện tại có ánh trăng chiếu vào, nhất định đến cả Hằng Nga cũng phải che mặt khóc nức nở. Ngay cả tiên tử cũng không thắng nổi nụ cười ấy, nụ cười chỉ nở rộ vì một người.
Bấy giờ, Kha Phượng Viêm đã thầm quyết định một chuyện, nếu như có thể khiến Mạc Tuyệt không rời bỏ hắn, vậy hắn sẽ giả làm Kha Phượng Viêm của trước đây. Hắn không muốn để Mạc Tuyệt đi nữa, lần đầu là gặp Ương Thương ở Nam quốc, lần thứ hai là bị Kỳ quốc bắt đi. Vậy lần kế nữa sẽ là gì đây? Sẽ gặp những nguy hiểm gì? Kha Phượng Viêm không dám nghĩ, hắn cũng sẽ không để nó xảy ra.
“Tuyệt Nhi, không biết ám vệ sao rồi, nhưng có lẽ là đã ẩn nấp ở một nơi nào đó trong hoàng cung! Ta vẫn còn một kế sách, ngươi nghe ta nói…” Kha Phượng Viêm kề sát vào tai Mạc Tuyệt, nói cho y nghe kế sách rút quân của mình.
Sau khi nghe xong, Mạc Tuyệt nghiêng người về trước, thưởng cho Kha Phượng Viêm một nụ hôn.
Đột nhiên được mỹ nhân hôn như vậy, Kha Phượng Viêm vui vẻ, nói: “Có phải Tuyệt Nhi cảm thấy tướng công của mình rất lợi hại hay không?”
“Ha ha…” Đáp lại hắn chính là nụ cười ngọt ngào của Mạc Tuyệt.
Ngay trong thời điểm hạnh phúc nhất, đột nhiên Kha Phượng Viêm lại nghe thấy một âm thanh nào đó… Trong bóng tối, thính giác của con người rất linh mẫn, chờ cho đến khi hắn vươn tay định chém về nơi phát ra âm thanh đó, đã bị Mạc Tuyệt ngăn lại…
“Ưm…” Mạc Tuyệt vừa xoay người, ngay tức khắc, thanh chủy thủ trong tay áo y đã lao ra, đâm thẳng vào nơi phát ra âm thanh.
“Chuyện gì vậy?” Kha Phượng Viêm vội vàng kiểm tra Mạc Tuyệt, “Có bị cắn trúng hay không?”
Nghe âm thanh đó, có lẽ là… rắn.
Với độc dược, Mạc Tuyệt có sức đề kháng, nhưng với loại độc của loài rắn này, thì… Kha Phượng Viêm vội vàng ôm lấy Mạc Tuyệt đã hôn mê bất tỉnh.