Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 71 : Thiên sơn tuyết liên

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Cuối cùng Chúc Liên cũng thoát khỏi nguy hiểm, lúc Kỳ Cảnh vừa thả lỏng tinh thần, cũng đã hay chuyện Kha Phượng Viêm cướp ngục.



“Hoàng thượng, Ngụy đại nhân vẫn còn canh giữ ở đó!”



Kỳ Cảnh gật đầu, theo tên thái giám tới bẩm báo ấy đến chiếc bẫy nơi Kha Phượng Viêm rơi xuống.



Ngụy Ly thấy Kỳ Cảnh tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ, “Tội thần cung nghênh bệ hạ!”



Về chuyện Ngụy Ly tự ý động tới Chúc Liên, tất nhiên Kỳ Cảnh sẽ không bỏ qua. Nhưng về chuyện cướp ngục, có thể nói là Ngụy Ly đã lập công.



“Dẫn người tới đây!”



Ngụy Ly nhận mệnh, bảo người ném dây thừng xuống đáy hố, chỉ một lát sau đã kéo được Kha Phượng Viêm và Mạc Tuyệt lên, tất nhiên cũng có kèm một con rắn màu lam.



Mặt Kha Phượng Viêm như dát một lớp băng, chờ cho đến khi đứng vững, lạnh lùng nói một câu, “Đưa thuốc giải đây?”



Ngụy Ly nhìn lam xà đã hy sinh vì nhiệm vụ, cười khoái chí trong lòng: Giỏi lắm, cắn trúng Mạc Tuyệt, ta không tin là không cắn chết hắn!



Về chuyện rắn độc, Kỳ Cảnh không rõ ràng lắm, hắn liếc Ngụy Ly một cái, đáp: “Trong bẫy có nuôi độc xà!”



Ngay tức khắc, Ngụy Ly đã nói với Kha Phượng Viêm, “Trong vòng ba canh giờ không tìm được thuộc giải, nhất định sẽ mất mạng!”



Nghe Ngụy Ly nói vậy, đôi đồng tử của Kha Phượng Viêm co lại.



“Kỳ bệ hạ có thể giao thuốc giải cho ta chăng?”



Kỳ Cảnh vừa tính toán gì đó, vừa tới gần Kha Phượng Viêm nhìn sắc mặt tái mét của Mạc Tuyệt, rồi lại nhìn xác của lam xà trên đất.



“Là Lam Vẫn Xà?” Câu này, dường như là hỏi Ngụy Ly.



“Dạ!” Ngụy Ly đáp.
“Bệ hạ, xin người cứu Hoàng quý quân triều ta!” Chúc Liên nhìn Kỳ Cảnh, cầu xin.



Khờ thật! Kha Phượng Viêm muốn mang ngươi bán, vậy mà ngươi còn giúp hắn! Kỳ Cảnh thầm thở dài trong lòng.



“Kể từ hôm nay, Liên Nhi ở lại hoàng cung Kỳ triều đi! Nếu như thấy nhớ nhà thì cứ về chơi, ta sẽ cho người tới đón ngươi!” Tuy Kha Phượng Viêm nói vòng vo, nhưng Chúc Liên cũng đã rõ ràng mọi chuyện.



Hắn cắn cắn môi dưới, hỏi lại, “Vậy từ nay về sau Chúc Liên sẽ là Văn quân của Kỳ triều sao?”



Kha Phượng Viêm gật đầu, không nói lời nào.



Chúc Liên không cự tuyệt, không khóc, cũng không oán Kha Phượng Viêm đã bỏ hắn lại nơi này. Hắn chỉ trầm mặc một hồi, ngẩng đầu lên, nói: “Vậy mau đi giải độc cho Mạc ca ca đi!”



Nhìn đứa nhỏ trước mắt vẫn ngoan ngoãn như ngày nào, Kha Phượng Viêm cũng không đành lòng, sờ sờ đầu hắn, vừa an ủi, vừa như đang uy hiếp Kỳ Cảnh, “Nếu như hắn không tốt với ngươi, ta sẽ tới đón ngươi về!”



“Hừ!” Kỳ Cảnh bực bội, giễu lại một câu, “Phi tử của ta, ngươi mang đi không được!”



Kha Phượng Viêm cũng chẳng muốn đấu võ mồm, hắn nhìn Chúc Liên thêm một lần, xoay người đi. Lúc bước tới cửa, hắn đã dùng âm thanh chỉ hai người nghe thấy nói với Kỳ Cảnh, “…Tốt với hắn một chút!”



Kỳ Cảnh cũng không so đo gì, nghiêm túc đáp lại, “Nhất định sẽ tốt hơn ngươi nhiều!”



Đấy là lời nói thật, ở bên Kha Phượng Viêm, Chúc Liên chỉ là một trong rất nhiều nam phi. Với Kha Phượng Viêm mà nói chỉ có mình Mạc Tuyệt là đặc biệt, những người còn lại hầu như đều giống nhau cả. Nhưng ở bên Kỳ Cảnh lại khác, Chúc Liên là người đặc biệt nhất.



Mạc Tuyệt còn đang hôn mê tất nhiên vẫn không biết là đã xảy ra chuyện gì, y cũng không biết rằng tên tiểu tử ái mộ y sẽ không thể trở về nơi bọn họ từng sống cùng nhau nữa.



Thái y điều chế thuốc giải xong mang tới cho Mạc Tuyệt dùng, qua một lúc sau, sắc mặt của Mạc Tuyệt đã tốt dần, nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Kha Phượng Viêm vừa ở bên cạnh chăm sóc cho Mạc Tuyệt, vừa nghĩ, phải làm cách nào thoát khỏi hoàng cung Kỳ triều đây? Kỳ Cảnh không có ý thả người, vả lại hắn cũng sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này mà thả họ đi dễ dàng như thế.



Hiện tại hai người đang tranh Tây quốc, dù từ bên ngoài nhìn vào, phần thắng của Kỳ triều khá lớn, nhưng cũng không có nghĩ là Kha triều không nắm được gì.



Kế hoạch ban đầu của Kha Phượng Viêm đã tiến hành, chờ cho đến khi Mạc Tuyệt tỉnh dậy, trận chiến không chiến trường này mới bắt đầu lên tới cao trào.