Nam Phi Hoặc Chủ

Chương 89 : Quốc sư hoa thi

Ngày đăng: 18:52 19/04/20


Từ sau cái hôm nói chuyện với Kha Phượng Viêm, Mạc Tuyệt trở nên ít nói hẳn, y hiểu ý của Kha Phượng Viêm là gì. Làm một người đứng đầu hậu cung, y chẳng nên ra ngoài, lại còn đi lâu như vậy. Những chuyện đó Kha Phượng Viêm đều chấp nhận cho y, thế nên… y phải biết thỏa mãn. Có lẽ là như thế này phải không?



Trơ mắt, đã sắp tân niên, trong cung cũng dần trang trí khắp nơi, bốn bề lộ ra hơi thở hoan nhạc. Còn Mạc Tuyệt, lại đang ngồi trước bàn, một mình đánh đàn. Một khúc Ly Thương như bày tỏ những ảm đạm trong lòng Mạc Tuyệt, mỗi một cung bậc vang lên, như ai oán, như than khóc. Tiết trời rét lạnh, nhưng y chỉ mặc áo đơn, giống như không biết lạnh là gì.



“Cớ gì Hoàng quý quân lại thương cảm?” Gia La Đức tiến vào, hỏi.



Mạc Tuyệt ngẩng đầu lên, nhìn thấy người tới, im lặng, tiếp tục gảy đàn.



Gia La Đức bị Mạc Tuyệt ngó lơ, cũng không giận, ngược lại còn đi tới gần Mạc Tuyệt, ngồi xuống, nghe tiếng đàn của y.



“La văn sĩ vào cung của bản quân không hiểu phép tắc như vậy à?” Mạc Tuyệt gảy xong cung cuối cùng, nói.



“Ta nghĩ, giữa ta và Hoàng quý quân không cần tới những lễ nghĩa phù phiếm đó!” Vẫn là giọng điệu trong trẻo lạnh lùng, trong đôi ngươi màu lam của Gia La Đức hiện lên một tia hài hước.



“To gan!” Mạc Tuyệt quát lớn một tiếng, nếu là các phi tử bình thường e là đã sợ tới mức đứng không vững, nhưng dường như Gia La Đức vẫn xem như không có gì.



“Ha ha!” Gia La Đức nhích lại gần Mạc Tuyệt, đôi ngươi xanh thẳm nhìn chằm chằm vào y, “Dáng vẻ hung dữ như thế không thích hợp với ngươi đâu, tiểu mỹ nhân!”



Mạc Tuyệt cảnh giác, lui ngược về sau, vừa rồi, ánh mắt đó, Mạc Tuyệt cảm thấy mình sắp mất đi ý thức. Chẳng lẽ, Gia La Đức biết yêu thuật.



Thật ra thì cũng chẳng phải là yêu thuật gì, chẳng qua Gia La Đức muốn thử xem hôm nay có thôi miên được không thôi, nhưng xem tình huống, dường như là không thể. Gia La Đức thấy dáng vẻ bực bội của Mạc Tuyệt, cảm thán trong lòng, giai nhân như vậy, quả là quá tiện nghi cho Kha Phượng Viêm.



“Hoàng quý quân vì chuyện mấy ngày trước hoàng thượng ở chỗ của ta… mà đau buồn sao?” Gia La Đức không tới gần Mạc Tuyệt nữa, mà ngồi xuống.



Nghe hắn nói thế, Mạc Tuyệt thay đổi sắc mặt, nói: “Hoàng thượng sủng ái ngươi, ngươi phải nhớ kỹ bổn phận làm thần tử, hầu hạ cho người chu đáo! Có như vậy, bản quân mới không bạc đãi ngươi!”



“Là thế nào?”



“Nếu La văn sĩ hầu hạ tốt, bản quân sẽ tấn chức cho ngươi! Cũng sắp sang năm mới rồi, địa vị của ngươi có lẽ cũng nên tấn thêm một chút!” Mạc Tuyệt khôi phục lại dáng vẻ bình thường, làm một người đứng đầu hậu cung khiến mọi người phải thán phục.



“Ha ha!” Gia La Đức bật cười, “Được! Nhưng ta rất muốn biết Hoàng quý quân sẽ cho ta địa vị gì?”



“Chuyện này để bản quân xem xét lại!” Mạc Tuyệt bước tới trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống, “Nhưng nếu để bản quân biết La văn sĩ có gì đó quá phận, ta sẽ giáng cấp của ngươi mà không cần thông qua sự đồng ý của hoàng thượng!”




“…Cảm giác thế nào?” Giọng điệu Hoa Thi bỗng trở nên ngoan độc, giống như không nhận được câu trả lời thỏa mãn, hắn sẽ ăn Gia La Đức.



Nhớ tới cảm giác đau xen lẫn với khoái cảm đêm đó, Gia La Đức cũng không thể nói rõ đó là thế nào. Sự im lặng trong khoảnh khắc ấy khiến Hoa Thi có cảm giác Gia La Đức đang nhớ lại.



Xoay người một cái, đặt người nọ dưới thân, “Muốn bị người áp không phải dễ lắm sao?”



Nhìn dáng vẻ điên cuồng của Hoa Thi, Gia La Đức cũng bực bội, “Cút khỏi người ta!”



“Ta dung túng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi cần nam sủng, ta dâng cho ngươi, ngươi muốn gả tới Kha triều ta cũng tùy ý ngươi, không ngờ ngươi lại để người ta áp?” Đôi ngươi của Hoa Thi nhìn chằm chằm vào Gia La Đức.



“Nam sủng của ta, cho dù ngươi không dâng, ta cũng tự nạp. Cho dù ngươi không đồng ý ta làm nam phi Kha triều, ta cũng sẽ khiến Kha Phượng Viêm phải thu ta, ngươi dựa vào đâu mà quản chuyện của ta chứ?” Gia La Đức giận dữ.



“Bởi vì ta là… là…” Nói tới đó, Hoa Thi cứng họng.



“Bởi vì ngươi là ca ca ta, Hoa đại quốc sư…” Trong mắt Gia La Đức hiện lên vẻ oán hận, “Bởi vì ngươi là đứa con của nữ nhân mà phụ thân chúng ta yêu nhất, đứa con ông ta không thể thừa nhận!”



Hoa Thi không nói thành lời.



“Không nói được gì sao? Ngày xưa ta theo đuổi ngươi, ngươi không tiếp nhận ta, giờ ta chọn người khác, ngươi lấy quyền gì quản ta chứ?” Gia La Đức đẩy Hoa Thi ra, “Bao nhiêu năm qua, ta cũng mệt mỏi lắm rồi!”



Thì ra Hoa Thi là huynh trưởng của Gia La Đức, hơn nữa còn có một cuộc tình không thể để người nào biết với hắn.



“…Ngươi động tình với Kha Phượng Viêm rồi sao?” Qua một lúc lâu, Hoa Thi thốt ra câu đó.



“Ta chỉ cảm thấy hứng thú với kỹ thuật trên giường của hắn thôi!” Ở trong mắt Hoa Thi, Gia La Đức của hiện tại quá phóng đãng, “Nhưng Hoàng quý quân của hắn lại có thể đi vào được tim ta!”



Bàn tay nắm chặt của Hoa Thi thoáng chốc nới lỏng ra, “Gia Nhi, nếu ngươi muốn Mạc Tuyệt đó, ta sẽ giúp ngươi có được hắn!”



“Hiện tại không cần tới ngươi đâu, tự ta sẽ đoạt lấy!” Trong mắt Gia La Đức chứa đầy sự giễu cợt, “Không giống ai đó, dám yêu không dám nói!”



Hoa Thi chấn động, nói không nên lời.