Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 14 :

Ngày đăng: 21:58 19/04/20


Sét đánh giữa trời quang!!



Là Trung Kiên!!!



Nam phụ này giờ phải ở dạ tiệc sau đó nhìn nam nữ chính mà đau lòng chứ? Sao tự dưng anh ta xuất hiện ở đây? Đã vậy còn gõ cửa phòng tôi như điên nữa??



Hay anh ta đau lòng quá nên bỏ về giữa chừng, không kịp xem Ngọc Nhi đẩy Đạt ra và chạy ra ngoài? Cũng chẳng kịp tự sốc lại tinh thần để tiếp tục theo đuổi em ý..



Nhưng dù đau lòng cũng không nên tìm tôi chứ.. Chả lẽ Tịnh Nhi đây là bao cát cho toàn bộ nhân vật trong truyện hay sao? Ai buồn bã cũng có thể trút lên đầu???



Đừng có hòng!!



“Này, anh biết em ở trong phòng.. “ Ảo giác đúng không? Hình như tôi nghe thấy cả tiếng cười của anh ta lẫn trong giọng nói.



Ù hây, nhất định là điên tình rồi!!



“.. và anh cũng biết là em chưa ngủ.. Thế nên, mở cửa mau!!!”



“Có việc gì thì anh nói luôn đi!” Tôi rụt rè lên tiếng, hừ, làm sao anh ta biết được? Nhất định là đoán mò!! “Đêm rồi nam nữ ở chung không tiện!”



“Em đã nghĩ đến đoạn ở chung rồi à??” Anh ta cười nhỏ, giọng nói như phát hiện ra điều gì thú vị lắm “Anh chỉ định đưa cho em cái này rồi đi ngay!”



“Cái gì??” Trung Kiên có đồ đưa cho tôi?? Hay là của Tuấn Anh gửi? Có thể lắm.. vì bọn họ cùng nhau đến dạ tiệc mà, Tuấn Anh vì bố tôi không thể đi nên bận bù đầu, còn Trung Kiên, theo như tiểu thuyết thì lúc này đã hoàn thành xong việc thanh trừng tập đoàn nên tiêu dao tự tại đi dạo đến cả nhà vệ sinh cơ mà...



Ừm, nhắc mới nhớ, dạo này chắc anh ta bận việc công ty nên ít xuất hiện thật. Nói là ở nhờ nhà tôi, còn ở ngay cạnh phòng tôi nữa, vậy mà thời gian chúng tôi đụng mặt nhau ít đến thảm thương.. Nếu có gặp thì anh ta cũng chỉ mặt dày đùa tôi vài câu sau đó lại đi thẳng..



“Em có lấy không??” Anh ta thiếu kiên nhẫn, tay gõ nhịp lên cửa một cách dồn dập “Đồ quan trọng lắm, không ra tôi vứt đi đấy!”



Vứt đi thì vứt đi!



Anh dọa tôi à?? Đây thèm vào!! Ỉ* vào nhé!!!



Nhưng.. Anh ta vừa đi dạ tiệc đấu giá trang sức về đó, còn là đồ quan trọng nữa kìa....



“Anh để ở cửa, chút nữa tôi lấy!!”



“Không được! Thứ này mong manh dễ vỡ lắm..” Trung Kiên nhỏ giọng, cái gì vậy? Dạo này mọi người chuộng mốt thách thức sự tò mò của người khác ghê ta.. “Với lại, anh phải đưa tận tay cho em mới yên tâm được!”



Thôi được rồi!



Tôi thua anh!!
“Dậy thì!” Trung Kiên mặt không đổi sắc mà phun ra một câu.



Cái này anh cũng nói ra được?? Tôi đến cạn lời với anh..



“Mà này, sao dạo này em gầy quá vậy??” Trung Kiên nhíu nhíu mày, vươn tay kéo cổ tay tôi qua xem xét. Tất nhiên kẻ say rượu như anh ta không thể thắng nổi tôi rồi, tay người chứ tay lợn đâu mà anh thích thì nắm?? “Em giảm béo cấp tốc à??”



“Thế thì sao??” Tôi bĩu môi vằng lại.



Vô thức liếc qua gương một cái, nói thật là tôi không chủ đích giảm béo hay gì cả, chẳng qua là do linh hồn chưa hòa hợp được với thân xác nên bị sút cân nhanh chóng. Chỉ trong thời gian ngắn ngủi mà đã giảm đến 12-13kg. Mặc dù vẫn còn khá đẫy đà nhưng nếu cứ tiếp diễn tình trạng này thì chắc chỉ vài tuần nữa tôi sẽ biến thành cái xác khô!



Quần áo đã có phần rộng rãi.. Nhưng nói thật với cái thân thể gần trăm kí lô này thì giảm ngần đó cũng chỉ như muối bỏ bể mà thôi.



Bằng chứng là Ngọc Nhi của chúng ta kìa, em ấy còn không thể nhìn ra tôi đã gầy bớt! Nếu nữ chính mà biết tôi giảm béo nhất định sẽ không để tôi yên thân đâu!!



Dám át bớt hào quang của nữ chính?? Tôi còn chưa đủ dũng khí!!!



“Không ổn tý nào!” Anh ta nằm úp người xuống, chống tay lên cằm ngước mắt nhìn tôi “Giảm béo quá nhanh da sẽ bị nhăn, xấu xí lắm!!”



Gớm, béo thế này còn không phải là xấu kịch kim hay sao? Còn nói cái gì mà da nhăn.. Vớ vẩn!!



“Mặc kệ tôi!” Tôi quay đi, đứng dậy ý đuổi khách “Rốt cuộc là anh muốn đưa cho tôi thứ gì???”



“Ê này!!!”



“Trung Kiên!!!”



“Tên say kia!!! Ai cho anh ngủ ở đây????”



“Dậy mau!!! Dậy....”



Tên chết tiệt mặc kệ tôi lay đủ kiểu cũng không xê xích một li. Ngủ dễ thế sao?? Anh ta giả bộ hay do tác dụng của rượu đây???



Bực bội nhất là tên này lại nằm trên giường của tôi mà ngủ.. Phòng anh ta ngay bên cạnh kìa, sao không nhấc mông về đó đi?? Chả lẽ đau lòng đến nỗi sợ ở một mình???



Nếu anh đến mà thấy cảnh này thì tôi tiêu chắc! Còn gì gọi là thanh danh nữa.. Mà bố của Tịnh Nhi này đặc biệt coi trọng danh tiếng đấy, không đùa được đâu!!



Không còn lựa chọn nào khác, tôi tiến lại gần tính lôi Trung Kiên trả về phòng anh ta. Nào ngờ tay vừa đưa đến đã bị một bàn tay khác bắt lấy, giật mình nhìn qua, Trung Kiên vẫn ngủ say... Thế nhưng tay anh ta nắm chặt vô cùng..



“Tịnh Nhi, xin lỗi em...”