Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 15 :

Ngày đăng: 21:58 19/04/20


Anh ta đang mê sảng đấy à??



Có phải không vậy??



Nhưng mê sảng thì liên quan gì đến Tịnh Nhi này mà anh ta phải nói xin lỗi??



Trong truyện không hề thấy nhắc đến vướng mắc gì to lớn trước khi Trung Kiên và Tịnh Nhi bị bỏ thuốc phải lên giường với nhau hết. Nói chung là trước khi gặp nữ chính thì quan hệ giữa hai người này hầu như không có gì cả..



Chẳng lẽ lại có ẩn tình gì mà tôi chưa biết??



Trung Kiên.. Rốt cuộc anh ta đã làm gì có lỗi, và lỗi đó lớn đến mức nào mà cả trong cơn say anh ta cũng vẫn nhắc đến như vậy???



Thật khó hiểu!!!



“Trời đất! Chị làm gì anh Kiên thế này??” Ngọc Nhi đứng sững ngoài cửa, hỏi lớn.



Hay rồi!



Hay rồi!!



Sớm không về muộn không về.. Tới đúng lúc tôi đụng vào “hàng” kiểu này là toi rồi!!



“Anh ta say rượu..” Tôi giật mình giãy khỏi bàn tay vẫn đang nắm tay mình của Trung Kiên, lúng túng giải thích.



Chết thật, sao mình cứ như bị bắt gian tại trận vậy?? Bị một đứa con gái 15 tuổi nhìn thôi mà cũng lúng túng như gà mắc tóc??? Điên mất thôi!!



“Rồi sao??” Ngọc Nhi khoanh tay trước ngực, nhướn mày nhìn tôi.



Thôi được em gái!



Tôi chịu thua khí chất nữ vương của cô rồi!!!



Quả thật Ngọc Nhi này rất xinh đẹp, bảo sao mà các anh trai trong truyện đều điên đảo vì cô nàng.



Lúc mặc đồng phục nữ sinh thì thanh thuần ngây thơ, khi khoác lên mình đồ dạ hội lại cao quý, thanh khiết. Như bây giờ đây chẳng hạn.. Bộ lễ phục đỏ sậm ôm sát người tôn lên những đường nét mới chớm nở ngây ngô trên thân thể thiếu nữ, mái tóc dài đen nhánh được búi cao để lộ phần cổ trắng ngần. Và một bộ trang sức quý giá lấp lánh trên cổ và tai của cô nàng càng tôn lên sự sang trọng cho người mang...




Cái gì vậy?



Nói qua vấn đề gì rồi??



Chuyện này tôi cũng chỉ biết lơ mơ rằng: bố Tịnh Nhi yêu mẹ Ngọc Nhi nhưng gia đình phản đối nên không đến được với nhau. Sau đó, bố Tịnh Nhi lấy người khác còn mẹ Ngọc Nhi thì bị dồn vào đường cùng phải bán thân..



Vậy thì mẹ Tịnh Nhi có thể coi là kẻ thứ ba không??



“Chị cũng thế thôi! Vĩnh viễn cũng chỉ có thể làm kẻ thứ ba ghê tởm cạnh chuyện tình cảm của chúng tôi..” Cô ta cười nhếch “..Không bao giờ có thể xen vào được!!”



“Tôi cũng không có ý định xen vào!” Chán nản buông một câu, dù gì cũng chả phải đang chửi mình, muốn tức giận hay gì gì đó cũng khó.. “Các người muốn yêu đương, muốn diễn trò, cứ việc!”



“Chị cao thượng thế từ bao giờ vậy??” Ngọc Nhi tiến đến gần tôi, mắt phượng nheo lại thăm dò “Này, muốn vui vẻ không? Chúng ta chơi lại trò mấy hôm trước của chị nhé!!”



“Cái gì??”



Tôi chưa kịp nói dứt câu, Ngọc Nhi đã tự lôi bộ lễ phục trên người mình cho nhăn nhúm, rũ tung mái tóc đen dài mềm mại,tháo đồ trang sức ném vương vãi trên sàn.. và ngồi thụp xuống vô cùng yếu ớt.



Làm gì đấy??



Định chơi kiểu Xúy Vân giả dại à? Tôi không có nhu cầu xem kịch đâu!!!



“A! CHỊ À! EM XIN LỖI!! CHỊ THA CHO EM ĐI!!!!”



“ĐỪNG MÀ!! ĐỪNG ĐÁNH EM NỮA!!! EM SAI RỒI!!!!!”



“A! CHỊ.. CHỊ ƠI, XIN ĐỪNG!!!”



“...”



“...”



Cảm ơn mng đã đi cùng mình đến tận chương này:))