Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 24 :

Ngày đăng: 21:58 19/04/20


Ngọc Nhi lùi lại một chút và giải thoát cho Tường Vy khỏi bàn tay ma quái của mình. Chuyên gia từ lúc thoát khỏi kìm kẹp thì lúng túng, sợ hãi không biết phải đi về đâu cho đúng..



Nữ chính bị ánh mắt của tên thiên tài kia áp đảo đến mức không còn đường lui. Quả nhiên không hổ danh bác sĩ điên.. Ừm, bác sĩ tâm lý! Chỉ nhìn một cái là đoán biết được hết người ta thế nào rồi, xem kìa, đến cả nữ chính có hào quang vạn trượng mà ở trước mặt anh ta cũng phải nhún nhường.



“Thực đơn này nhìn qua thì có vẻ bình thường...” Hòa An mỉm cười chỉ chỉ tờ giấy mỏng trên bàn “.. Nhưng thực chất lại có vài món khi ăn cùng với nhau sẽ trở thành độc dược!”



“Độc dược?”



“Phải! Thứ độc này không lấy mạng người ta ngay mà là tích lũy dần dần, đến khi đủ rồi thì người ăn theo chế độ này sẽ có đủ bệnh!” Anh ta tiếp tục nói, quái, sao cứ nhìn tôi thế hả??



Làm chị đây lạnh gáy lắm rồi đấy nhé!



Không hiểu nguyên chủ đã ăn bao nhiêu ngày theo cái thực đơn quái quỷ kia rồi?? Mẹ ơi, có khi nào vừa hưởng thụ xong đã chết bất đắc kì tử không ta??



Thế thì thôi đi!



Tôi muốn trở về làm Vi Ái Nhi mặt sẹo trước đây cơ! Tôi nghèo mà tôi có sức khỏe!! Tôi không muốn chết đâu!!



À.. Mà nhỡ đâu chết ở đây xong có thể về thế giới cũ thì sao??



“Nam thì sinh lý yếu, sau đó hỏng thận hỏng gan, cuối cùng suy nhược mà chết. Nữ thì không thể có con, toàn thân rệu rã và cái chết cũng là điều không thể tránh khỏi!” Bác sĩ mỉm cười quay đi “Đặc biệt là.. Chẳng thế sống nổi quá 20 tuổi!!!”



“Nói! Cô đã cho Tịnh Nhi ăn cái này bao lâu rồi???” Tuấn Anh không còn kiên nhẫn, cũng chẳng nề hà bản chất quý ông của mình, lao đến nhấc bổng Tường Vy lên mà hỏi.



Cô nàng chuyên gia đau đến nghiến răng nghiến lợi, mồ hôi toát đầy trán. Miệng ú ớ không nói lên lời còn đôi mắt sợ hãi cứ liếc về phía Ngọc Nhi cầu cứu.



Quái thật, sao tôi không có cảm giác tức giận mấy nhỉ?



Cảm xúc toàn thân cứ bình chân như vại vậy đó.. Hay là do chuyện cô ta làm là với Tịnh Nhi nguyên chủ chứ chẳng phải mình nên mới như vậy??



Bất bình vì chuyện xấu xa cô ta làm cũng có, thế nhưng..



“Nói nhanh!” Tuấn Anh vẫn ra sức lắc, bàn tay cô nàng đầy những máu, máu chảy thấm cả xuống sàn nhìn rất đáng sợ..



Đại Việt vô dụng này!



Đi lấy đồ sơ cứu mà sao cũng lâu như vậy??



Ông trời cho anh cái chân dài hơn mét đúng là phí phạm mà!



“Anh bình tĩnh đi, cô ấy đang bị thương đấy!” Tôi giữ tay Tuấn Anh lại, anh trai bực bội liếc cô nàng một cái rồi thả tay cho cô ta tự đứng “Dù gì cũng là chuyện đã rồi..”
Không có bằng chứng thì không thể buộc nữ chính một cách thuyết phục được, nhưng qua chuyện này tin chắc thế nào Tuấn Anh cũng có cái nhìn khác về em ấy!



Chỉ cần thế là cũng đủ đạt được 50% mục đích rồi. Việc sau này thế nào.. Chúng tôi vẫn còn nhiều thời gian lắm!



“Mặc kệ cô ấy đi!”



“Hại người nhà họ Vi làm sao có chuyện thoát đi đơn giản vậy??” Tuấn Anh bỏ ngoài tai lời của tôi, cười tà, đưa mắt ra hiệu cho Đại Việt “Đưa cô ta đi! Tịnh Nhi, em ở yên trong nhà!”



“Anh trai! Anh định làm gì???” Tôi hốt hoảng nhìn Đại Việt buông Ngọc Nhi ra và lôi thương-binh Tường Vy theo mình, ánh mắt lạnh băng.



Cái cô Tường Vy này xui xẻo rồi!



Nam chính nam phụ trong truyện này chẳng ai tốt với nữ phụ đâu! Nhất là khi cô dám dụng đến người mà họ muốn bảo vệ!



Đằng này cô lại dám một lúc đắc tội cả hai anh như thế..



Không ổn!



Tôi mới xuyên qua có vài chục ngày, còn chưa đủ dũng khí thấy cảnh máu chảy đầu rơi đâu!



Tốt nhất là tìm cách tích đức cho con cháu, chạy ra ngăn bọn họ vậy.. Biết đâu cứu được chuyên gia một mạng..



.



.



.



“Tiểu thư, thấy đề nghị của tôi thế nào?” Bác sĩ cười tà, nhẹ nhàng tiến đến chỗ cô gái nhỏ xinh đẹp đang sững sờ đứng đó.



Không cần nói hay hành động quá nhiều, thế nhưng trực giác của cô cũng cảm nhận được người đàn ồn này không đơn giản. Anh ta nguy hiểm cực kì! Nếu có thể lợ555i dụng thì chính là lưỡi dao sắc bén nhất, nhưng nếu không đủ năng lực xoay anh ta.. tốt nhất tránh thật xa!!



“Tôi không hiểu anh muốn nói gì!” Ngọc Nhi lùi lại nhưng cũng không thể thoát khỏi bàn tay của anh ta. Hòa An dịu dàng nâng cằm cô lên, cúi nhẹ đầu để mũi hai người chạm nhẹ vào nhau.



“Không ư? Tôi không ngại nói cho cô hiểu...”



*Cứ thấy em Ngọc Nhi nhà mình chưa đủ ác, chưa xứng tầm với nhân vật phụ của nhà người ta ==”



Mà thôi kệ, em ý mới có 15tuổi à =)))