Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 45 :

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Lúc chúng tôi xuống dưới nhà chuẩn bị ra ngoài thì Trung Kiên đã trở lại. Anh ta hỏi chuyện qua loa rồi nhất quyết đòi bám theo với lý do muốn làm tài xế cho chúng tôi.



Nhà này thiếu tài xế hay sao mà phải nhờ vả đến cả đại thiếu gia F4 nhà anh?? Đừng có đùa!



Hơn nữa.. không phải anh mệt đến nỗi tay còn không nhấc được hay sao? Tự dưng hôm nay nhiệt tình đòi ra ngoài thế là thế nào??



Làm ăn không lo.. Toàn lo chơi bời vớ vẩn!



“Nhà hàng A ở cuối đường đúng không ạ?” Trung Kiên lễ phép hỏi thầy một câu, má, anh nói làm tài xế cơ mà, sao lại ngồi phía sau cùng tôi và đẩy sư phụ lên ghế trước vậy???



“Phải rồi!” Sư phụ gật đầu, nhìn qua gương chiếu hậu tôi có thể thấy rõ được khuôn mặt phảng phất ý cười của ông ấy, như kiểu bố vợ vô cùng vừa lòng với con rể vậy đó! “Nó cũng khá có tiếng, người sành sỏi như cậu chắc cũng đã nghe qua?”



“Vâng!” Trung Kiên bỏ qua cái lườm cháy mặt của tôi mà nở nụ cười đúng tiêu chuẩn quý ông “Thầy quá khiêm tốn rồi, trong giới kinh doanh ẩm thực nhà hàng này số hai thì không ai dám nhận số một!”



“Vậy sao?” Sư phụ gật đầu “Tôi không quan tâm lắm nên không biết, đúng là sóng sau xô sóng trước, bẵng đi một thời gian, không ngờ học trò của tôi đã giỏi đến mức này!”



“Vâng, đúng là tuổi trẻ tài cao..”



Sau, hai người bọn họ còn đối thoại thêm một chút về vị sư huynh mà tôi chưa từng nghe tên hay gặp mặt này. Theo như lời họ thì đây có vẻ là kì tài trong giới đầu bếp. Nếu thầy là kẻ 100 năm mới có một lần thì anh ta chính là ngôi sao 1000năm mới thấy!



Từ trẻ mồ côi đến đầu bếp trứ danh, con đường ấy bình thường người ta phải rèn giũa đến mấy chục năm, thế mà anh ta chỉ trong 2 năm ngắn ngủi đã làm được. Hiện giờ trong tay không chỉ nắm giữ N cái chứng chỉ và giải thưởng của các cuộc thi nấu nướng mà còn kiêm luôn chức nghiệp đầu bếp của nhà hàng năm sao nổi tiếng nhất thành phố, thậm chí là cả nước!



“Khoa là một thằng nhóc thông minh!” Sư phụ cười dịu dàng, đôi mắt màu xám như suy tư, chăm chú nhìn qua cửa kính xe “Có điều, làm đầu bếp không phải ước mơ của nó!”



“Phải!” Trung Kiên dường như cũng biết rất rõ về người này, nghe cách anh ta nói chuyện mà xem, hình như bọn họ còn là bạn ấy chứ.. “Nghe nói cậu ta đã lấy được bằng rồi.. Đang định đi dạy ở trường học nào đó..”



“Ừm..”



Má ơi.. Giỏi vừa chứ!
Tôi trúng tiếng sét ái tình rồi!!!!!



“Này! Em đừng có nhìn kiểu đó!” Trung Kiên xiết mạnh bàn tay vẫn đang nắm tay tôi, nhíu mày nói “Người ta không phải đồ ăn đâu!!”



“Liên quan gì đến anh?”



Tay đau nhưng thật sự chẳng ảnh hưởng tý nào đến tâm tình ngắm trai đẹp của tôi. Sư huynh lách qua khỏi đám người, nở một nụ cười quý ông sáng lóa với thầy, nhanh chóng bước từng bước dài về phía này.



Các cụ có câu “Hạc giữa bầy gà”, nói thật, câu này đích xác là để dùng trên người vị sư huynh này đây! Dáng người tiêu chuẩn, anh ta chắc phải cao trên dưới 1m9 mất, đứng cạnh người này làm toàn thể nhân loại đều như người lùn vậy đó. May ra có bạn Đại Việt solo được cùng anh ta..



Chẹp, mà sao bọn họ đều cao quá vậy nhỉ? Theo tôi biết thì chiều cao trung bình của nước ta không đến mức ác liệt vậy đâu, nữ có 1m6 còn nam là 1m7. Tịnh Nhi và Tuấn Anh này là con lai Phương Tây nên mới thế. Còn đám Trung Kiên, Tuấn Đạt, Đại Việt.. bọn họ lai cái gì?? Hay là ăn cái gì mà cao dữ dội vậy???



Đấy, thế có điên không, ngắm zai đẹp mà còn phân tán tư tưởng được nữa! Thôi, khỏi cho bà tác giả mượn miệng tả người, quý độc giả chỉ cần biết sư huynh này là mỹ nam là được rồi!!



“Ồ, Trung Kiên?” Sau khi chào hỏi một hồi với sư phụ xong, anh ta mới để ý đến phía này còn hai người. Khoa cười nhếch môi, để lộ chiếc răng nanh nhỏ cực kì có duyên “Hôm nay sao lại có thời gian ghé qua chỗ tôi thế này?”



“Bình thường tôi đều qua đây dùng bữa..” Trung Kiên cao ngạo ngẩng đầu, chậc, tôi biết sĩ diện của anh to rồi nhưng nói thật anh có vênh thêm vài phát nữa cũng không cao bằng người ta được đâu!! “..Người không có thời gian chính là cậu đó!”



“Cô gái này là ai?” Sư huynh có vẻ chẳng mấy quan tâm đến câu trả lời của Trung Kiên, quay sang phía tôi, ánh mắt có vài phần soi mói, vài phần tò mò.



Người này nguy hiểm!!



Không hiểu sao tự dưng trong đầu nhảy ra một câu cảnh báo to uỳnh cùng hồi chuông inh ỏi.



Tôi khó chịu liếc qua khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của sư huynh, trái tim sắc nữ lạnh đi vài phần, hoa hồng đẹp luôn có gai.. Người đẹp này cũng “gai” không kém!



*Ahihi~ Người ta đàn ông không có gai thì lấy gì ra mà đâm gái??