Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 77 :

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Kết hôn??



Mẹ ơi!!!



Tốc độ tên lửa chính là đây này!!



Bọn họ đúng là có quen biết nhau từ trước thật, nhưng mà ba tháng gần đây mới bắt đầu nói chuyện thân thiết các kiểu.. Vậy mà giờ đã nói kết hôn liền kết hôn?



Đúng là chuyến đi này có sức mạnh ghê gớm.. Tôi tò mò quá, không hiểu rốt cuộc giữa hai người họ đã xảy ra chuyện gì?



“Này, anh nói thế có thấy sai không hả?” Tôi nhíu mày, ai oán nhìn qua Tuấn Anh “Rõ ràng là quà dành cho anh, em chỉ được hưởng ké thôi!”



“Vậy em cũng kết hôn đi!” Trung Kiên đã rũ bỏ được vẻ mệt mỏi và lo lắng hiếm thấy, khuôn mặt đẹp lại chai như bình thường “Anh sẵn lòng làm quà của em cả đời!”



“Cậu câm miệng!” Tuấn Anh nhíu mày, ném thìa dĩa tứ tung. Nam phụ nhà chúng ta như thể cao thủ võ lâm, xoay người né né né, ai ngờ lại né được hết! “Em gái tôi mới 15 tuổi, cậu muốn đi tù không?”



“Cậu nỡ để em gái cậu làm hòn vọng phu hả?” Trung Kiên khinh thường nhìn qua, sau đó thắng lợi tự đắc khoe với tôi “Em thấy thế nào?”



“Anh già rồi già thêm chút nữa em cũng không chê đâu!” Tôi bĩu môi “Anh trai, anh chị định bao giờ kết hôn? Đã chuẩn bị cái gì chưa? Làm theo kiểu gì?”



“Cũng không có gì, hôm nay anh về nhà nói chuyện với bố là được!” Tuấn Anh gật đầu, nhanh chóng trả lời “Mọi thứ anh chị đều đã chuẩn bị xong, đính hôn trước, sau đó qua tết cưới.”



“Cũng được..”



Chúng tôi nói chuyện qua loa một chút sau đó chuẩn bị trở về. Trung Kiên có vẻ vẫn bị vụ của Đăng Khoa quấn chân mãi không thôi, vừa ăn được nửa bữa đã bị người ta kéo đi mất hút. Chị Vân cũng về Hạ gia trước mà chẳng cần đợi anh trai tôi đưa đón, tự mình gọi xe, lén ra ngoài, tới lúc về gần đến nhà mới thông báo cho Tuấn Anh biết.



Vậy là bàn ăn lớn chỉ còn hai anh em tôi, cảm giác xa cách lâu ngày biến mất, thay vào đó là những cảm xúc khác khó nói thành lời hơn nhiều. Có chút không thực, lại có phần vui vẻ, sau đó lại là mất mát vì việc Tuấn Anh chuẩn bị kết hôn..



“Về nhà thôi, cũng đã muộn rồi!” Tuấn Anh lau miệng, tao nhã uống nước và bỏ qua món tráng miệng đưa lên từ nãy “Anh còn phải thông báo với bố!”



“Anh cứ về nhà đi..” Tôi hơi luống cuống, chuyện tôi ra khỏi nhà Tuấn Anh còn chưa biết đâu!



Có nên nói thẳng ra luôn không nhỉ?



Không biết nói xong anh ấy sẽ có phản ứng thế nào?



“Thật ra.. Em đã bỏ nhà đi được mấy ngày rổi!”



“Cái gì?” Vừa nghe tôi nói hết câu, vẻ tao nhã của bạn Tuấn Anh lập tức biến mất, thay vào đó là một màn phun nước không giới hạn! Cũng may là mị có khinh công, nếu không thì ăn đủ rồi! “Em bỏ nhà đi? Tại sao? Ai bắt nạt em??”



“Chuyện này..” Ai bắt nạt tôi à.. Chẹp, thật ra thì trong chuyện này mị cũng có lỗi, còn là cái lỗi vượt rào to đùng nữa chứ! Cái việc tế nhị này làm sao mà nói ra đây??? “Thật ra.. Em..”
“Cái gì hả??”



“Còn không đúng à?” Tôi trợn mắt lườm qua, chị đây không nói lại tưởng chị đây hiền à? Đừng nhầm! “Thế mày thử chứng minh não mày không mịn tao nghe xem nào!”



“Tao việc gì phải chứng minh với cái loại con gái lăng loàn như mày!” Giây phút bối rối qua đi, Trình Phương nhếch môi ngồi lại xuống “Thứ đồ lên giường với đủ loại đàn ông, bị người ta nói liền sợ hãi!”



“Mày đang tự nói mình đấy à?” Tôi cười khẩy, ra vẻ coi thường mà đáp lời. Xung quanh đã có những tiếng cười nói xôn xao, bọn họ chỉ trỏ bàn luận chuyện vui như nhìn khỉ diễn trò trong rạp xiếc.



Tự dưng có cảm giác thật uể oải, thật bực bội, muốn chống lại cả thế giới!



“Không cãi được nên cùn à con?”



“CMM!”



“Mày chửi ai??”



“Bố nói mày đấy!!”



Cuộc cãi lộn đình đám cuối cùng cũng dừng lại khi giáo viên bộ môn vào lớp. Tôi và Trình Phương lườm nhau nảy lửa, sau đó đứa nào ngồi về chỗ đứa đó, coi như không hề quen biết nhau.



Chuyện tôi và Trình Phương không lao vào nhau có vẻ làm nhiều bạn nữ trong lớp thất vọng lắm. Dù gì thì hai chúng tôi cũng chính là những kẻ có quan hệ thân mật nhất với thầy giáo idol Đăng Khoa mà lại. Nếu như một trong hai đứa chúng tôi nhào lên trừ khử đứa còn lại, hiển nhiên đấu trường giành trai sẽ thông thoáng hơn nhiều.



Chết vì giai, lại còn là giai không thuộc về mình thì chẳng đáng chút nào! Nhất là khi, kẻ đó còn đáng ghét như bạn Khoa của chúng ta!!



Tôi lơ đãng nhìn những dãy chữ thẳng tắp trên bảng đen, trong đầu mông lung những suy nghĩ vẩn vơ kì quái. Tự dưng liếc đến tờ giấy nãy giờ vẫn cầm trên tay, đó là tờ giấy hẹn của thằng nhóc khi nãy.



Phía trên mặt giấy màu hồng phấn ngọt ngào có vài dòng chữ được viết một cách hoa mỹ và đẹp đẽ: “Giờ ăn trưa, xin hãy tới gặp tôi ở gốc Bằng Lăng sau trường!”



Gốc Bằng Lăng sau trường?



Đến nơi vắng vẻ thế để làm gì?



Muốn tỏ tình với chụy đấy à? Khỏi đi! Chụy đây là hoa đã có chủ rồi cưng ạ!!



Chưa kể.. Chỉ vì chú mày mà chị tự dưng nổi máu trẩu tre đi cãi nhau với nữ phụ kia, làm trò hề cho N đứa khác trong lớp..



Má.. Gốc Bằng Lăng à? Đứng đó mà chờ đến đêm đi!!



Càng nghĩ càng thấy tức, tôi vo viên tờ giấy, không quản xung quanh, đưa tay ném mạnh một phát. Cục-tròn-tròn đó vẽ một đường cong hoàn hảo trên không trung và bằng một lực đạo không ai ngờ tới, đáp xuống đầu một nhân vật nào đó. Tôi ngạc nhiên nhìn qua, người này trợn mắt bực bội quát lớn: “Vi Tịnh Nhi! Em còn có thời gian viết thư tay.. Chả lẽ, giờ học của tôi chán đến thế???”