Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 88 :

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Khuyết tật với thương binh??



Tôi cười nhếch mép liếc mắt nhìn qua, nữ chính đang đứng đó, oai vệ cực kì. Con nhóc không biết trời cao đất dày này, mày đang nói gì đấy hả?? Có biết thế nào là nghĩa của từ không??



Nhìn bọn chụy đi! Từ đầu đến cuối từ trái qua phải.. có chỗ nào thiếu mà mày dám nói là khuyết tật? Còn nữa, chụy đây có đi lính ngày nào đâu mà bị thương lại dám tự nhận là thương binh!?



Về xem lại từ điển tiếng Việt đi rồi hãy bày trò xách mé người khác!



“Ngọc.. Ngọc Nhi?” Tường Vy thấy nữ chính, vẻ ngoài lập tức thay đổi, vừa sợ hãi vừa hoảng hốt, tái mặt nắm chặt lấy ga trải giường của tôi.



“Hi Tường Vy!” Nữ chính đóng cửa, chậm rãi đi vào. Vẻ vênh vênh tự đắc gọi đòn hết sức,nhìn mà chỉ muốn vả cho mấy cái để mặt nạ của cô ta lật tung tóe ra.. Hừ! May cho cô nàng là chụy đang bị thương đấy, nếu không thì cứ biết tay! “Sao thế? Ăn hành chưa đủ à mà còn dám quay lại? Sau vụ đó chắc Tuấn Anh cho cô nếm đủ khổ nhỉ!”



“Cô.. cô.. Tôi..” Tường Vy lắp bắp, mặt mày tái mét “.. Còn không phải do cô! Chính cô đã hại tôi! Còn hứa cái gì mà sẽ giúp tôi ra khỏi phố Đông! Đều là giả! LÀ GIẢ!!”



“THẾ THÌ SAO NÀO?” Ngọc Nhi cười khanh khách, gằn giọng nói thẳng. Một câu này đủ khí thế, đủ tàn nhẫn, hại Tường Vy sợ đến mức á khẩu “Là do cô ngu thôi!”



“Cút khỏi đây đi!” Tôi thật sự muốn dùng táo ném chết cái mặt thối của nữ chính, nhưng vì điều kiện chân tay chưa cho phép nên đành phải dừng lại “Vào một cái ô nhiễm cả không khí trong phòng!”



“Ô xin lỗi!” Ngọc Nhi chẳng hề nao núng, che miệng cười “Làm như đây muốn thở chung một bầu không khí hạ cấp với các người vậy đó.. Chẳng qua ông già nói lên nhắc nhở bà chị xuống ăn cơm thôi..”



“...”



“Tịnh Nhi chị cũng giỏi ghê, dùng đến cả cách này để quay lại..”



“Cô.. Cô ấy là có lòng tốt!” Tường Vy hung hăng quát “Đừng nghĩ ai cũng xấu xa như cô! Làm cái gì cũng có mục đích!”



“Ahahah Lòng tốt?” Ngọc Nhi vui vẻ chấm biếm “Cái lòng tốt đó cao cả quá ha~~ Sao nó không để đạn xuyên qua trái tim thối nát của bà chị nhỉ?”



“Miệng chó không nhả được ngà voi!” Tôi kéo tay áo Tường Vy không để cô nàng tranh luận với nữ chính nữa cho phí sức “Là chân sai vặt thôi mà, cãi với cô ta làm gì cho mệt!”



“Cái gì??” Nữ chính gắt gỏng, sau đó dừng lại suy nghĩ vài giây rồi lại tiếp tục cười châm chọc “Được! Trở lại cũng trở lại rồi, để xem bà chị làm gì được? Tập đoàn của Vi gia chắc chắn trong tay tôi!”



“Tự tin quá nhỉ?” Tôi nhếch môi “Thứ con hoang!”



“Mày nói ai??”



“Trong phòng này còn ai là con hoang ngoài mày sao?”
“Hôn đã!!!”



“...”



.



.



.



Sau một hồi tranh giành món quà bí ẩn, cuối cùng cũng không moi được thông tin gì từ bạn Kiên. Vậy là để không tốn thời gian vô ích chúng tôi quyết định đi xuống dưới nhà.



Để mọi người chờ lâu cũng không tốt, hơn nữa đó còn là.. bố mẹ chồng tương lai của tôi nữa!



Chỉnh trang lại toàn bộ thân thể, Trung Kiên giúp tôi mặc vào một bộ đồ dễ nhìn hơn một chút, mái tóc cũng đã được anh ta chải chuốt mượt mà, khuôn mặt có phần lấm lem lập tức lau rửa sạch sẽ. Cuối cùng nhìn vào gương lại xuất hiện một mỹ nhân dáng chuẩn mắt xanh xinh đẹp kiều mị như thường! Mỗi tội, mỹ nhân này hơi bị đáng thương, nửa thân trên bông băng trắng lốp..



Mọi người đã ngồi ở bàn, các món ăn truyền thống lần lượt được bê lên, đặt trên bàn một cách có trật tự. Từ xa nhìn vào, đồ ăn trên bàn như thể một bức tranh diễm lệ đầy màu sắc. Hơn nữa bức tranh ấy còn ngon nên càng có nhiều sức hấp dẫn!



Không chỉ có gia đình tôi, chị Vân mà bên bàn ăn còn thêm hai đại nhân vật khác, đó chính là bố mẹ của Trung Kiên!



Dù gì thì cả hai gia đình giao tình trước kia không tệ, đã vậy Tịnh Nhi này cùng hai người họ đã có quen biết từ trước nên bọn họ đều rất hòa nhã với tôi.



Chúng tôi ngồi bên bàn ăn, thường chỉ nói xoay quanh vài chủ đề cũ nát như chuyện học tập, chuyện yêu đương, sau đó trêu đùa Tuấn Anh và chị Vân, rồi hỏi sao tôi và Trung Kiên quen nhau..



Cũng may hôm nay tinh thần phá hoại của mẹ con nữ chính không dâng cao như mọi ngày, hai người bọn họ chỉ lịch sự ngồi cạnh bố hờ và cười dịu dàng mà thôi. Thế nên mọi việc cũng coi như ổn thoả..



Nhưng sao tôi thấy vẫn cứ có gì đó không ổn.. Nữ chính để yên cho tôi gả như vậy sao? Đừng đùa, bạn ấy không phải kiểu người dễ dàng từ bỏ đâu!



“Chào mọi người!” Đang mải mê suy nghĩ, phía bên ngoài đã có tiếng người vọng đến. Giọng nữ lanh lảnh, vui vẻ cùng giọng nam trầm giao hòa cực kì êm tai “Nhà mình ăn cơm sớm thật!”



Tất cả ánh nhìn trong phòng ăn đều đổ đồn về phía đó, hai người, nam đĩnh đạc đẹp trai, nữ nhu thuận ngọt ngào.. đang đứng đó với dáng người tiêu chuẩn.



Vâng, còn ai vào đây nữa!



Chính là cặp thầy trò Đăng Khoa và Hạ Lam!