Nam Phụ! Theo Em Về Nhà!!

Chương 89 :

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Bố mẹ Trung Kiên không lái xe tới nên sau khi bữa ăn kết thúc, dù muốn hay không anh ta cũng phải đưa bố mẹ mình về.



Mặc dù hai nhà cách nhau có 50m, nhưng khoảng cách ấy có thể ra cả một loạt vấn đề đấy. Bạn Trung Kiên trước khi ra khỏi cửa còn nhấm nháy tôi ý rằng mình sẽ thăm dò ý kiến bố mẹ, xem hai người bọn họ có gì không hài lòng với tôi hay không.



Tất nhiên trước khi dứt áo ra đi còn không quên ý nhị cười với Đăng Khoa một cái. Nụ cười ấy nếu trong mắt người ngoài thì có vẻ lịch sự lắm, nhưng tôi đảm bảo nó ẩn chứa cả đống hàm ý. Xem kìa, mắt của Đăng Khoa rực lửa rồi kìa!



Sau khi nói vài chuyện linh tinh vớ vẩn, đám trẻ chúng tôi lần lượt rời khỏi phòng khách. Tuấn Anh và chị Vân đi hẹn hò loanh quanh đâu đó, còn hai vị khách quý và bạn Ngọc Nhi thì theo tôi lên phòng.



Biến mất lâu quá ta, bạn bị người ta bắn gần chết rồi mới quay lại thăm hỏi. Tình nghĩa quá!



Nhìn thấy Hạ Lam thật sự tôi chỉ muốn nhào đến cho bạn ý một trận, chừa cái thói trốn nhanh như chuột ấy đi!



“Thầy.. Thầy cùng em đi bê chút đồ uống được không?” Còn chưa kịp lên đến tầng hai, Ngọc Nhi đã bắt đầu giở trò. Hi, rủ nhau đi bê đồ uống nữa cơ? Cẩn thận Tuấn Đạt đến đột xuất thì tha hồ giải thích nhé!



“Ừm..” Đăng Khoa liếc mắt nhìn qua tôi một cái như thể hỏi ý kiến, tất nhiên cái nhìn này tôi không dám đón nhận nên cứ giả vờ cắm cúi đi đi đi.. “Cũng được!”



“Không cần!” Hạ Lam ngăn giữa, thân mật cực kì kéo tay Ngọc Nhi q”Mình và bạn đi nha, bạn thấy có được không?”



“Ơ..” Trước mặt nam phụ của đời mình, dù chết cũng phải diễn! Phương châm ấy bám riết lấy bạn Ngọc Nhi làm cho bạn ấy dù đang ghét bỏ Hạ Lam hết sức cũng không dám hất tay ra “Chuyện này..”



“Mình bê nổi, có mấy cái cốc nhỏ xíu thôi mà!” Hạ Lam cười híp mắt có vẻ dịu dàng lắm nhưng giọng nói thì lại coi thường hết sức “Xem đi, mình đâu có liễu yếu đào tơ như bạn!”



“...”



“Hơn nữa thầy đi cùng Tịnh Nhi mới tốt..” Hạ Lam không nhìn tôi, cũng không nhìn Đăng Khoa, cúi đầu đi xuống dưới “..Nhỡ đâu bạn ấy ngã còn có người nâng!”



“Cậu cũng học võ cơ mà!” Tôi nhăn mặt kiến nghị, dám nói lẫy mị à? Cậu mấy tuổi rồi Hạ Lam? Không thấy tôi sắp lấy chồng rồi sao mà còn lắm chuyện??? “Không tranh cãi nữa! Thầy đi với Ngọc Nhi đi!”



“Được rồi!” Đăng Khoa nheo mắt nhìn tôi một cái, sau đó gật đầu với Hạ Lam rồi đi thẳng xuống phía dưới.



Ngọc Nhi thấy vậy liền lén lút muốn hất Hạ Lam ra, ai ngờ cô bạn của tôi lại là dân học võ, thân thủ bất phàm. Trước khi nữ chính ra tay Hạ Lam đã kịp đẩy Ngọc Nhi một phát vô cùng mạnh làm cô nàng suýt chút lăn xuống cầu thang.
“Trời ơi, còn kịch tính gấp ngàn lần mấy cái phim Hường Quốc Trung Kiên cho tôi coi!” Tôi phải tự kiềm chế N lần mới ngăn được mình không gào rú như con thú “Quá hấp dẫn! Thế nào rồi? Qua mấy ngày ở chung.. Quan hệ của hai người đã đến bước mấy rồi?”



“Chẳng đến bước nào hết!” Hạ Lam phiền chán lắc đầu “Đăng Khoa là người thâm tình.. Một khi anh ấy đã yêu ai sẽ không dễ dàng thay đổi..”



“Anh ta sẽ bỏ rơi một người dám hi sinh tất cả vì mình ư?” Tôi lắc đầu không đồng tình với ý kiến của Hạ Lam.



Cả hai chị em nhà họ đều thật đáng ngưỡng mộ.. Dám từ bỏ, dám đấu tranh, cũng dám hi sinh vì tình cảm của mình. Nhìn lại bản thân.. Tôi đã làm được gì cho tình cảm của mình và Trung Kiên? Hay tất cả những gì tôi hành động chỉ là ngồi im và hưởng thụ đãi ngộ tốt đối phương đem đến cho mình?



“Theo tính cách của anh ấy thì tôi sẽ là một quân cờ tốt!” Hạ Lam nhếch môi, chưa bao giờ tôi thấy nụ cười của cô ấy thê lương đến vậy “Nhưng thế thì sao chứ..”



“...”



“Anh ấy có sức lực theo đuổi cậu, tôi cũng có sức lực theo đuổi anh ấy!” Cô nàng vẫn giữ nguyên nét cười buồn bã ấy, nhưng ánh mắt lại có mấy phần quyết tâm “Đến tận khi anh ấy hết hi vọng với cậu, tôi nhất định sẽ có cơ hội!”



“Cậu không cần chờ lâu đâu..” Tôi vỗ vỗ vai Hạ Lam an ủi, ai ngờ vô ý dụng mạnh chạm đến vết thương, lại một trận đau đến chết đi sống lại “.. Tôi sắp đính hôn với Trung Kiên rồi!”



“Nhanh vậy sao?” Hạ Lam lắp bắp hỏi lại “Cậu.. Cậu mới có 15 tuổi chứ gì? Tôi sẽ báo cảnh sát, xích hết các cậu vì tội tảo hôn!”



“Cậu dám?”



“Tất nhiên tôi dám!!”



“Mà này.. Sao hai người đó đi lâu quá vậy?” Tôi nhìn đồng hồ, hơi nhíu mày hỏi. Chỉ là bê mấy cốc nước thôi mà, có cần làm quá đến nửa tiếng vậy không??



“Hừ, cái con bé đó nhìn là nhận ra ngay loại hồ ly rồi..” Hạ Lam nghe nhắc mới nhớ, xiết chặt nắm tay dứ ra phía cửa “.. Không hiểu Hạ Vũ ưng nó ở điểm nào?”



“...”



“Dám quyến rũ Đăng Khoa của tôi? Nhất định phải cho nó nếm thử mùi đau khổ!”