Nam Sinh Mấy Anh Chơi Game Thật Lợi Hại

Chương 60 : Làm sao bây giờ? Moe CP của tui mỗi ngày đều phát đường

Ngày đăng: 12:56 18/04/20


– Đã bảo là anh không giả vờ rồi mà. – Đan Trúc cố ý xoa xoa đầu Lăng Mông. – Tiếng Anh của mọi người không tốt đâu thể đổ lỗi cho anh.



– Tôi cũng không giả vờ, nếu anh hỏi tôi sẽ nói. [Chú thích: Hướng Giao]



– Lừa nhau à! Rõ ràng tôi có hỏi cậu rồi mà. [Chú thích: Lăng Mông]



– Lúc nào? [Hướng Giao]



– Lần đầu tiên tôi với cậu đấu với nhau! [Lăng Mông]



– Không nhớ nổi. – Hướng Giao nghiêm túc nhớ lại



Lăng Mông: … Biết ngay mà!



Lăng Mông cầm lấy sổ và bút Hướng Giao đưa cho cậu. Viết gì bây giờ nhỉ? Chỉ ký tên không thì đơn giản quá. Nhớ ra hôm nay là sinh nhật Hướng Giao, Lăng Mông liền đặt bút viết “Chúc Guava”, viết đến đây lại cảm thấy có chút không ổn.



– Vậy giờ tôi viết cái ID nào đây, Guava, Banana hay là…



– Tuỳ anh.



Nếu đã thế thì Lăng Mông viết tiếp luôn cái mới nãy: “Chúc Guava sinh nhật mười tám tuổi vui vẻ. Chúc mừng cậu đã bước vào thế giới của người trưởng thành. ——Lemon”



– Quà sinh nhật thế này có đơn giản quá không? – Lăng Mông gãi gãi đầu. – Cậu còn nguyện vọng nào khác nhân ngày sinh nhật không?



Hướng Giao cúi đầu nhìn nhìn lời chúc Lăng Mông ghi cho mình rồi gấp vở lại, mặt không cảm xúc, không biết là vui hay buồn:



– Tôi có một yêu cầu, không biết có được không?



– Ờm… nếu tôi làm được.



– Sau này ít bùng live stream một chút. – Hướng Giao lại từ từ suy nghĩ rồi nói.



– … Tôi sẽ cố gắng.



– Mông Mông ở kí túc xá, cũng không tiện live stream lắm. – Đan Trúc đột nhiên xen vào. – Đợi học kì sau dọn tới nhà anh thì tiện hơn nhỉ?



Lăng Mông:???



Em đồng ý lúc nào vậy?



Bây giờ, Hướng Giao mới chuyển lực chú ý lên người Đan Trúc:



– Anh có muốn chơi chuyên nghiệp không?



Đan Trúc: …



Lăng Mông: …



– Ngoài câu đó ra cậu không còn câu hỏi nào khác để hỏi ảnh hả?



– Nếu trở thành đồng đội thì có thể thảo luận chiến thuật.



– Xin lỗi, không muốn. – Đan Trúc cười cười.



– Vậy chuyện linh vật thì sao? – Hướng Giao hỏi Lăng Mông.



– Cậu nghiêm túc hả??



Hướng Giao gật đầu.



Linh vật của chiến đội FRUIT… Lăng Mông nghĩ nghĩ, thế mà lại cảm thấy hình như cũng không tệ lắm!



Đan Trúc xoa xoa tóc cậu cho loạn hơn:



– Thiệt là ngại quá đi, Mông Mông còn phải đi học, còn phải live stream, chuyện cậu nói chỉ sợ là không đồng ý được.



Ánh mắt Hướng Giao rơi xuống mái tóc bị vò rối của Lăng Mông, ra chiều cái tay kia hình như có chút phiền phức.



– Haizz. – Cậu ta thở dài một tiếng. – Anh chỉ hơn cái là đang học đại học thôi.



Lăng Mông không đuổi kịp mạch suy nghĩ của hai người, còn tưởng Hướng Giao đang tiếc nuối vì cậu ta không thể lên đại học.
– Tâm trạng nó rất tệ, nói muốn giải nghệ. – Đan Trúc lắc đầu.



Lăng Mông không ngờ chỉ một trận đấu mà cũng có thể khiến Đan Diệu bị đả kích lớn đến như vậy.



– Dù sao cũng là lần thứ tư bại bởi FRUIT, anh có thể hiểu được nó, cảm giác như đã mất hết hy vọng rồi vậy.



– Hay là anh ở lại với cậu ấy đi.



– Không cần, nó muốn có thời gian yên tĩnh một mình.



Đan Trúc nhìn có vẻ vẫn bình thường, Lăng Mông lại có chút rầu rĩ không vui. Đi đến chỗ ngoặt ở cầu thang, không có ai ở đó, Lăng Mông đột nhiên ôm lấy Đan Trúc từ phía sau giống như anh mới là người cần được an ủi.



– Em sao vậy? – Đan Trúc không hiểu.



– Cũng may anh không chơi chuyên nghiệp. – Lăng Mông rầu rĩ. – Thắng thì tốt, lỡ mà thua em cũng không nỡ nhìn anh thành ra thế kia.



Bị cậu chọc cười, Đan Trúc nghĩ một hồi thấy cậu nói cũng đúng. Anh thắng, Lăng Mông kích động đến nỗi xông tới hôn màn hình. Nếu hôm nay người thua là anh thì có khi Lăng Mông còn khóc ngất ngay tại hội trường luôn ấy chứ.



Một Lăng Mông dễ thương như vậy làm Đan Trúc yêu thương đến nỗi không muốn buông tay. Thấy xung quanh không một bóng người, Anh lập tức xoay người đè cậu lên tường rồi hôn lên, hôn mãi cho đến khi buồn bực trong lòng cậu bị đẩy ra hết.



– Thôi thì để em không phải thất vọng, anh cũng sẽ cố gắng. – Đan Trúc dán sát vào tai cậu. – Em muốn luyện tập nhanh thì anh có thể cho em mượn cần phanh.*



*Cần phanh là cái cần gạt để xe thắng lại ý, hãy liên tưởng đến câu “tuốt súng ba mươi năm” Lăng Mông nói phía trên để hiểu được ý nghĩa thực sự của câu này =))



Lăng Mông lập tức bị chọc tức đến phụt cười, đấm đá túi bụi vào người Đan Trúc:



– Này thì đua xe, này thì đua xe.



– Lemon… – Giọng nói lạnh lùng của Hướng Giao truyền đến từ đầu cầu thang làm Lăng Mông bị doạ đến suýt nữa thì nổ vỏ.



– Gua… Guava…cậu đến lúc nào vậy?



Hướng Giao quét mắt một vòng lên tư thế mập mờ của hai người rồi mới chậm rãi nói:



– Thịt nướng, đi không?



Lăng Mông trừng cái tên làm cậu xấu hổ một cái:



– Đi.



– Đi thôi, mọi người đều đang chờ đấy.



– Xin lỗi nha. – Lăng Mông tự nhiên kéo theo Đan Trúc rồi đi theo Hướng Giao. Hướng Giao đi được hai bước, đột nhiên quay đầu lại.



– Quan hệ của anh với Yam bên VEGETABLE là thế nào?



Đan Trúc sửng sốt một chút, chẳng biết cậu ta phát hiện ra kiểu gì, nhưng mà anh cũng không muốn giấu diếm.



– Nó là em họ tôi.



– Đây chính là nguyên nhân anh không chịu gia nhập FRUIT sao?



– … Không liên quan đến chuyện này.



– Vậy thì tốt. – Hướng Giao nghiêm túc gật đầu.



Lăng Mông ẩn ẩn có một loại cảm giác Đan Trúc bị đội trưởng bá đạo coi trọng. Anh có thể không vào đội của tôi nhưng cũng không thể vào đội của người khác.



– Cậu yên tâm, tôi không vào FRUIT cũng không vào VEGETABLE đâu. Tôi ký hợp đồng với kênh live stream rồi, sau khi tốt nghiệp sẽ chính thức là streamer chuyên nghiệp. – Đại khái là bị Hướng Giao hỏi nhiều đến hết cách nên Đan Trúc mới phải giải thích một hơi dài như vậy.



– Anh tốt nghiệp? – Điểm chú ý của Hướng Giao hình như cũng không đúng lắm.



– Ừ.



– Ồ…- Hướng Giao nhìn về phía Lăng Mông, ra chiều suy nghĩ.



Lăng Mông:???



Tui là ai? Tui đang đóng vai gì trong cuộc chiến đào người này vậy?