Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 37 :

Ngày đăng: 11:09 30/04/20


Tuy biết rằng Lục Giam là người đứng đắn, nhưng lúc này lòng Tô Diệc vẫn là bùm bùm nhảy loạn.



Cô nhìn Lục Giam bình tĩnh lấy ra chứng minh thư, kéo kéo tay áo anh hỏi:" Anh làm gì thế?"



Lục Giam quẹt điện thoại trả tiền, cầm thẻ phòng, nắm cổ tay cô đi đến phía thang máy:" Hôm nay kẹt xe quá, em sáng nay lại ngồi máy bay, không bằng nghỉ ngơi một lát, đợi chút lại đi."



Vì không có thời gian lựa chọn, Lục Giam liền đặt một gian phòng có một giường lớn. Đây là một khách sạn 4 sao cao cấp, căn phòng trang hoàng giản dị nhưng lại không đơn giản: tủ đầu giường, tủ quần áo, toilet đầy đủ mọi thứ, chỉ là nhìn đến đầu giường liền thấy đang bày "áo mưa"....khụ khụ khụ.



Lục Giam chỉ có ý tốt, không nghĩ lại xấu hổ như vậy, anh yên lặng ngồi trên ghế mở TV, giảm bớt bầu không khí.



Hai người là một trận trầm mặt.



Tô Diệc cảm thấy cần phải làm việc gì đó, cô từ trong balô lấy gói cá viên được hút chân không đưa qua:"Đây, anh không phải muốn ăn sao?"



Lục Giam nhận lấy, nói:" Cảm ơn "



Anh không ăn, mà là ra khỏi phòng, chốc lát trở về, trong tay là hai hộp gà.



Tô Diệc không nghĩ tới, cô lần đầu tiên cùng nam sinh thuê phòng, vậy mà lại cùng nam thần ăn gà?! (Chứ chị muốn làm gì???^~^)



Tô Diệc cắn một ngụm da giòn tan của đùi gà, lập tức tràn ra nước sốt tươi ngon, cô thỏa mãn mà híp híp mắt:" Anh nói chúng ta đây là đang làm gì? Thuê cái phòng, xong chỉ kêu gà?"



Lục Giam hiện tại đã thích ứng với cô nàng ăn nói không lựa lời, mặt không biến sắc mà ăn cá viên.



Ăn no bụng, không khí cũng không còn xấu hổ, Tô Diệc cứ thế mà dựa vào giường mơ mơ màng màng ngủ. Chờ thời điểm cô tỉnh lại, có một loại hoảng hốt không biết mình đang ở đâu.



Trong phòng thực an tĩnh, cô nhìn điện thoại, chính mình đã ngủ hơn 1 giờ. Đẩy chăn ra, cô ngồi dậy, ánh mắt chợt dừng lại.



Lục Giam ngồi ở trên ghế, một tay chống sườn mặt, nhắm mắt. Từ góc độ của cô nhìn đến, vừa vặn có thể nhìn thấy một góc mặt nghiêng thanh tú. Hàng lông mi cong, sóng mũi cao thẳng, cánh môi mềm mại màu đỏ nhạt,.... Cô đột nhiên rất muốn nếm thử.:)))



Tô Diệc cảm thấy ý tưởng này của chính mình hết sức nguy hiểm, vội vàng vỗ vỗ khuôn mặt. Động tĩnh này mặc dù rất nhỏ, nhưng lại làm tỉnh giấc người kia.



Lục Giam mở mắt ra, con ngươi có chút lười biếng nhưng mang theo ánh sáng lấp lánh nhu hòa mà nhìn cô, không lên tiếng.



Không biết nhìn bao lâu, vẫn là Tô Diệc chống đỡ không được, vội đánh vỡ bầu không khí kỳ lạ này.



"Chúng ta đi thôi." Nói xong, cô xoay người xuống giường, mang giày vào.
Nữ sinh bị cự tuyệt, có chút uể oải, cô theo ánh mắt Lục Giam nhìn lúc nãy, hỏi:" Là cô ấy sao?"



Lục Giam không thừa nhận cũng không phủ nhận.



Ở nhà ăn, anh bưng thức ăn tìm được bàn Tô Diệc.



Tô Diệc nhìn nam sinh đối diện,rồi không chút để ý mà khuấy chén cháo, hỏi:" Vừa rồi nữ sinh kia có phải hay không tỏ tình với anh? Anh chấp nhận rồi?"



"Em nói xem?" Ánh mắt Lục Giam trong trẻo phảng phất như muốn nhìn xuyên thấu từ đôi mắt đến đáy lòng cô.



"Em... Em làm sao biết được." Không có phòng bị, Tô Diệc một trận chột dạ.



"Anh không thích cô ấy. Cô ấy không phải mẫu hình anh thích."



Một câu nói như ngày nóng bức uống được chén đậu xanh có đá, nháy mắt làm tươi mát cả đáy lòng cô.



Tô Diệc bộ dáng làm như không có việc gì, nhàn nhạt mà nói:" Anh không phải thích chân dài cổ cao sao? Cô ấy rất phù hợp với yêu cầu của anh."



Lục Giam đột nhiên bật cười.



Anh vốn dĩ lớn lên rất đẹp, lúc này cười lên, như băng tuyết tan rã, xuân về hoa nở, chói lọi một vùng.



Tô Diệc bị anh cười đến ngại ngùng, cúi đầu uống cháo.



"Nếu" Lục Giam đột nhiên nói:" Anh nói là nếu, một người bạn của em đối với em che giấu một việc rất quan trọng, ân, nhưng là cô ấy/anh ấy không có ác ý, em sẽ làm thế nào?" Nói xong lời cuối cùng, anh gắt gao nắm chiếc thìa trong tay, tim cũng không thể ngăn cản mà gia tốc đập.



"Kia còn phải xem là chuyện gì, còn có quan hệ giữa chúng em có bao nhiêu thân mật. Quả thật mỗi người đều có những bí mật nhỏ của riêng mình, không nghĩ sẽ cho mình biết, có thể là người đó cảm thấy chưa đến thời điểm hoặc không cần thiết phải nói cho mình biết. Nếu là bạn bè bình thường thì không sao cả, nhưng nếu là bạn bè đối với em rất quan trọng, mà người đó lại cố tình che giấu thì có khả năng sẽ làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai người, em cảm thấy vẫn là không tốt đi, bạn tốt không phải là nên thẳng thắn với nhau mọi chuyện sao?"



Lục Giam rũ mắt nghe, không biết suy nghĩ cái gì.



"Anh hỏi cái này làm gì, chẳng lẽ anh làm cái gì không thể cho ai biết? Nói ra nghe một chút, xem em có thể tha thứ cho anh không?" Tô Diệc cảm thấy anh có điểm khác thường.



Lục Giam đưa bánh kẹp thịt trong tay đưa cho cô, "Mau ăn, không phải em có tiết một sao? Bị muộn rồi."



Tô Diệc nhìn đồng hồ:"Ai nha, thật bị muộn rồi." Cô cũng quên việc tò mò, nhận lấy bánh kẹp ăn một ngụm thật to.