Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 38 :

Ngày đăng: 11:09 30/04/20


Mỗi thứ sáu, đội cờ vây đều có thi đấu. Cờ vây là thi đấu tập thể, thường xuyên phải dựa vào tình huống của đối thủ, nên cũng phải biết lựa chọn thành viên lên sân khấu. Nhưng vị trí chủ tướng của Lục Giam trước sau đều không có nhiều biến đổi, bởi vậy anh cũng là đối tượng trọng điểm mà đội đối thủ nghiên cứu, áp lực thế nào thì cũng đã biết.



Vì thế, mỗi buổi tối thứ năm, Tô Diệc đều sẽ tận trách mà bồi, giúp Lục Giam thả lỏng cảm xúc "Khẩn trương".



Đội ngũ fans của Lục Giam không ngừng lớn mạnh, không chỉ ở trong trường, mà còn có nhiều trường khác. Mỗi lần anh đến trường khác thi đấu đều thu hoạch được không ít người mê muội.



Buổi sáng thứ bảy, Âu Dương Mỹ Mỹ theo thường lệ về nhà, Liễu Minh Nguyệt đã hẹn cùng lão Hồ đi dạo phố.



Tô Diệc chuẩn bị đi thư viện, vừa mới thu dọn cặp sách xong thì nhận được điện thoại ở nhà.



Chu Kết Thu theo thường lệ là hỏi thăm cô, sau đó, Tô Diệc cảm thấy ngữ khí của mẹ hôm nay có chút không đúng, ấp a ấp úng.



"Mẹ có phải có chuyện gì không?"



"Bảo bảo, mẹ có chuyện muốn nói với con." Trong thanh âm của Chu Kết Thu lộ ra một tia đau thương:" Tô Bánh bữa tối hôm trước đã chết. Con đừng quá khổ sở, nó ra đi rất an bình."



- -----------



Treo điện thoại, Tô Diệc ghé vào trên bàn, vẫn không nhúc nhích. Không biết qua bao lâu, cô một mình đi ra cổng trường.



Trời âm u, tựa hồ như muốn mưa.



Tô Diệc lang thang không có mục tiêu mà ngồi ở ghế dài ven đường, nhìn dòng xe trước mắt, ồn ào náo nhiệt. Ngày nghỉ ngơi không phải có tiết học, mọi người trên mặt đều tràn đầy vẻ tươi cười.



Cô rũ mắt, đôi tay chống ghế dài, nhìn xuống mặt đất, đôi chân vô thức mà lay động qua lại. Sau một lúc lâu, Tô Diệc móc điện thoại ra, ngón tay nhanh chóng hoạt động trên tên ở danh bạ, cơ hồ là không do dự, cô liền gọi.



Điện thoại chỉ vang lên hai tiếng đã có người tiếp nhận.



"Lục Giam, em muốn gặp anh."



"Được, em ở đâu, anh lập tức đến." Lục Giam không chút do dự đáp.



........



"Sao lại ngồi ở đây?"



Tô Diệc chậm rãi ngẩng đầu.



Không nghĩ đến anh tới nhanh như vậy.



Lục Giam một thân trang phục vận động màu đen, như là từ trên trời giáng xuống, đi tới trước mắt cô, đôi tay bỏ vào túi, lông mi hơi rũ xuống.
Trong lúc chờ thang máy, một người thì vẩy nước mưa, một người thì oán trách thời tiết, nói trời mưa liền mưa.



Tô Diệc thở hồng hộc, giống như con gà bị rớt vào nồi canh. Tóc ướt lộn xộn dính trên trán, trên người quần áo cũng ướt nhẹp.



Cô ngẩng đầu nhìn Lục Giam.



Người này rõ ràng là so với cô cùng một cảnh ngộ, nhưng so với vẻ chật vật của Tô Diệc là bất đồng. Anh đem tóc ngắn trên trán vuốt vuốt, có mấy đường tóc còn không an phận mà dựng lên, lại vì thế mà càng làm tăng thêm phần xuất chúng của anh.



Quả nhiên a, soái ca chân chính cho dù có là gà rớt vào nồi canh thì vẫn là soái a.



Vào đến Lục gia rồi vẫn còn nghe âm thanh tiếng mưa to tầm tã, thực mau huyền quan(*) đã tích một bãi nước dầm dề.



(*) khoảng cách từ cửa chính đến phòng khách.



Dù gì cũng là đầu mùa xuân, một chút đều mang theo khí lạnh, Tô Diệc rùng mình một cái, hít hít mũi, hắt xì một cái.



"Tam Béo đâu?" Vừa vào cửa, cô liền nhìn đến vị trí ở ban công, cô còn rất nhớ chú vẹt kia.



"Ở chỗ Lục Ngôn." Lục Giam liền tìm khăn lông mới đưa cho cô,nói:" Em đi tắm nước ấm trước đi, không dễ bị cảm mạo."



Cô tóc tai quần áo đều ước, cả người không thoải mái. Dưới tình huống này tốt nhất chính là đi tắm nước ấm, chính là cô không có quần áo để thay, dù sao trước hết cũng phải tìm cách làm quần áo khô đi.



Nơi này của Lục Giam đương nhiên không có trang phục của con gái, tìm nửa ngày, tìm được một chiếc áo màu đen. Tô Diệc hướng trên người so so, đủ khả năng làm váy đi.



Tô Diệc đi tắm rửa, Lục Giam đem điều hòa điều chỉnh đến mức gió ấm, sau đó nấu nồi nước gừng.



Tô Diệc cũng có chút co quắp, dù gì cũng là lần đầu tiên mặc trang phục của con trai.



Lục Giam nghe động tĩnh, bưng ly nước gừng quay lại, chỉ thấy tóc Tô Diệc chỉ mới gọn nửa bên, làn da vẫn trắng nõn, bị khí nóng làm cho hiện lên ửng đỏ nhàn nhạt.



Cô mặc đồ rộng,bên trong như không mặc gì. Bởi vì cổ áo quá lớn, xương quai xanh tinh tế bị lộ ra ngoài. Phía dưới là đầu gối cùng cẳng chân xinh xắn đáng yêu.



Lục Giam đột nhiên nhìn thấy nữ sinh mình thích mặc quần áo của mình, trong nháy mắt tinh thần đều loạn.



Anh nhương ngạnh dời ánh mắt, đưa ly nước trong tay:" Uống nước gừng đi, em đưa quần áo cho anh giặt giúp, trong nhà có máy giặt, chỉ cần 1 giờ là tốt rồi."



Tô Diệc nói cảm ơn, thấy anh còn chưa thay quần áo, vội nói:" Anh cũng mau đi tắm rửa trước đi."



Lục Giam gật gật đầu, đi thẳng lên lầu tắm.