Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 41 :

Ngày đăng: 11:09 30/04/20


Chợt thấy ánh đèn flash sáng lên, Tô Diệc ngước mắt, chỉ thấy vẻ mặt Lục Ngôn hứng thú, giơ điện thoại, không biết đã nhìn bao lâu.



Cô tức khắc thẹn thùng, đỏ mặt, từ trong ngực Lục Giam tránh ra. Ở trước mặt anh khóc, cô thấy không có gì, nhưng ở trước mặt người khác.....



Tô Diệc theo bản năng trốn ở phía sau Lục Giam.



Lục Giam quay đầu lại, nhướng mày: " Sao cậu còn ở chỗ này?"



Lục Ngôn:"....."



Em không ở đây thì ở đâu?



Có muội muội liền không cần huynh đệ a!!!



Anh ta xem còn chưa đủ đâu, thật đáng trách.



Lục Giam duỗi cánh tay, đoạt lấy điện thoại của Lục Ngôn.



Vốn dĩ muốn thủ tiêu ảnh chụp, nhưng không ngờ người em trai không đáng tin cậy này, chụp ảnh không tệ.



Chỗ lầu tối tăm, anh cùng Tô Diệc gắt gao cùng một chỗ. Cô chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhắm hờ mắt, hàng lông mi dài còn vươn nước mắt, đó là vì anh mà lưu nước mắt.



Vì thế anh tạm tha cho Lục Ngôn, không chỉ có như thế, còn đem ảnh chụp gửi qua cho chính mình, sau đó từ điện thoại Lục Ngôn mà xóa ảnh đi.



Lục Ngôn nhận điện thoại, phát hiện album và Wechat đều không còn:" Tốc độ của người này thật biến thái."



Lục Giam cười như không cười:" Dù gì cũng là độc thân 20 năm nên anh phải biết vận dụng cơ hội."



Tô Diệc túm lấy tay áo anh, ngượng ngùng nói:" Nếu anh không có chuyện gì, em đi trước."



Lục Giam nhìn cô gái trước mắt, mấy ngọn tóc rũ ở bên tai, đôi mắt vừa hồng vừa sưng, một khuôn mặt tái nhợt yếu ớt, trong lòng ấm áp vô hạn:" Không khóc nữa?"



Tô Diệc gật đầu.



Lục Giam nhìn em trai:" Chính cậu tự đi ăn cơm hộp đi, anh đi cùng cô ấy ăn cái gì một chút."



Lục Ngôn:"......" Này là có hoạn nạn mới biết đến anh em, có người khác phái liền vô nhân tính nha!.



- -------



Trên phố đông Trường An có một cửa hàng châu báu, là một công ty chuyên gia bán lẻ các trang sức châu báu, vàng.....



Tầng một là bán vàng, vật phẩm, đồ trang trí bằng vàng, vàng thỏi. Tầng hai là kim cương, ngọc màu, bạch kim cùng phỉ thúy, trang sức bạch ngọc. Tầng ba còn lại là nơi định chế cho khách VIP.



Lục Giam quen cửa quen nẻo mà đi thang máy lên tầng ba.



"Lý thúc." Anh cùng một người đàn ông trung niên chào hỏi. Ông ấy gọi là Lý Kiến, là tổng giám đốc của một cửa hàng châu báu Bắc Kinh.
Tô Diệc rũ mi mắt, không nhìn anh, trên người từ trong ra ngoài tản ra làn sương lạnh nhàn nhạt. Cái này làm cho Lục Giam quen nhìn cô vui vẻ thích cười cảm thấy hụt hẫng, cảm thấy có một loại khoảng cách rõ ràng, đang vắt ngang giữa bọn họ.



"Thực xin lỗi." Lục Giam vừa dứt lời, Tô Diệc chợt ngước mắt:" Anh không cần nói xin lỗi, kỳ thật anh không làm sai cái gì, lúc trước anh không giải thích em cũng hiểu được." Trong giọng nói của cô có vài phần uể oải.



"Chuyện này là anh không đúng, về sau sẽ không có nữa. Tô Diệc, anh có thể theo đuổi em không?" Thanh âm của Lục Giam từ bên tai cô vang lên.



"Anh....."



"Anh thích em." Lục Giam nói. Anh không hề chớp mắt mà nhìn cô chằm chằm, khẩn trương lại mong chờ.



Thình lình được thổ lộ, làm Tô Diệc không kịp phòng tránh.



Được người mình thích thổ lộ, muốn cô khống chế cũng rất khó, làm như việc gì cũng chưa xảy ra căn bản không có khả năng, đành liều mạng cắn môi.



"Đừng cắn, môi bị cắn nát đấy." Lục Giam đột nhiên duỗi tay đến trên mặt cô, ngón tay ở trên môi cô vuốt ve.



Tô Diệc bị anh vuốt đến đỏ mặt, không kịp nghĩ nhiều, xoay người chạy trốn.



Lục Giam bước chân dài, hai ba bước liền đuổi theo, từ phía sau ôm cô, đem người cố định trong ngực chính mình. Anh thân mật mà đem mặt dán bên tai cô, thấp thấp cười, tiếng cười phảng phất như rượu ngon, lỗ tai nghe được cũng muốn say.



"Lục Giam, anh anh anh anh anh buông em ra." Tô Diệc giương nanh múa vuốt mà giãy giụa, bất quá hai người chiều cao thể trọng đều chênh lệch quá lớn, cánh tay Lục Giam trước sau đều mạnh mẽ mà ôm chặt.



"Tô Diệc, anh thích em, đặc biệt đặc biệt thích em. Anh nhìn thấy em cao hứng sẽ vui sướng, nhìn thấy em bi thương sẽ đau lòng. Em cùng nam sinh khác ăn cơm, ca hát, anh sẽ ghen ghét mà không biết phải làm gì.... Đây là cảm xúc suốt hơn 20 năm qua anh chưa từng trải qua."



Nói xong, Lục Giam buông tay ra, đem cô xoay lại:" Em có còn nhớ em còn thiếu nợ anh một ân tình không? Anh mấy ngày nay suy nghĩ đều vô kế khả thi, vốn muốn dùng chuyện này đổi sự tha thứ cho anh. Nhưng hiện tại, anh không nghĩ vậy nữa, bởi vì anh thích em từ tâm của chính mình."



Tô Diệc trong lòng nhảy loạn.



"Vậy về sau không được lại gạt em."



"Anh đáp ứng em." Cổ họng Lục Giam lăn lộn một chút:" Vậy em nguyện tha thứ cho anh, hơn nữa làm bạn gái của anh sao?"



"..... Được."



Mắt Lục Giam đột nhiên phát sáng hơn cả ngàn vì sao trên trời, trong lòng mừng rỡ như nước biển dâng trào, đem anh nhấn chìm toàn bộ.



Anh nhẹ nhàng đem Tô Diệc ôm vào ngực, trong miệng lẩm bẩm mà kêu tên cô:" Tô Diệc, Tô Diệc, Tô Diệc..... "



Chóp mũi đều là mùi mộc hương nhàn nhạt tươi mát của Lục Giam, Tô Diệc đem mặt dán ở ngực anh, nghe tiếng nhịp tim anh đập bên tai.



Cô cảm thấy toàn bộ thế giới hiện tại đều không còn tồn tại, chỉ còn lại nhịp tim như trống của anh và chính mình.



Tác giả có lời muốn nói: Ở bên nhau rồi, tung hoa tung hoa ^_^



Editor: Công cuộc rải đường everywhere xin đường phép bắt đầu, chuẩn bị bị nhét cẩu lương ngập họng:))))