Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 42 :

Ngày đăng: 11:09 30/04/20


Ngày hôm sau tỉnh dậy, Tô Diệc còn có điểm không thể tin được, cô vậy mà đem một bông hoa lớn trường Y hái đi?!



Lấy điện thoại ra, gọi cho Kiều Gia Ninh.



"Ân, không có gì, chính là... Tớ yêu đương rồi, Lục Giam hướng tớ thổ lộ."



Vốn dĩ cô cho rằng Kiều Gia Ninh sẽ kinh ngạc, không nghĩ tới đối phương chậm chậm rì rì mà ừ một tiếng, liền xong rồi.



"Cậu như thế nào một chút cũng không kinh ngạc?" Tô Diệc ngây ngốc hỏi.



Kiều Gia Ninh cực kỳ bình tĩnh đáp:" Tớ đã sớm nói qua hai người hấp dẫn nhau. Anh ấy đối với cậu rõ ràng là đãi ngộ của bạn gái. Hai người cũng thật đủ kiên nhẫn, hơn nửa năm mới thành."



Tô Diệc:"......"



"Còn có chuyện này, cậu biết tớ ở trên web yêu thích vị đại thần kia chứ?"



"Ân, là Tiểu Huyền Tử hả? Cậu đã nói với tớ rất nhiều lần."



"Đúng vậy, Lục Giam chính là Tiểu Huyền Tử, Tiểu Huyền Tử chính là Lục Giam."



Tô Diệc như đọc khẩu lệnh mà nói một câu.



Kiều Gia Ninh:"......"



Ống nghe là một mãnh yên tĩnh, cả tiếng hít thở đều nghe rõ ràng. Hơn nửa ngày, Kiều Gia Ninh mới kêu lên một tiếng, sau đó Tô Diệc nghe được thứ gì đó rơi mạnh xuống đất.



Tiếp theo Kiều Gia Ninh bùm bùm liên tiếp hỏi các vấn đề:" Cậu nói cái gì? Lục Giam là Tiểu Huyền Tử? Ôi trời ôi trời, này cũng quá có duyên đi, sao có thể chứ? Ngọa tào(*), phim truyền hình cũng không có diễn như vậy. Từ từ, để tớ hiểu rõ, cậu thích anh ấy hơn 2 năm, sau đó rời nhà mấy ngàn dặm đến đế đô, cùng anh ấy học một trường đại học, hai người quen biết sau đó yêu nhau?"



(*) chửi thề



Tô Diệc xoa xoa lỗ tai bị chấn động, cười:" Tớ cũng cảm thấy thật sự rất có duyên."



"Hai người đây là duyên trời định, nhất định phải ở bên nhau." Kiều Gia Ninh thật sự bị dọa rồi:" Mời khách, mời khách, cần thiết mời khách."



"Được, không thành vấn đề."



Buổi sáng hôm nay, Tô Diệc chỉ có học hai tiết, mà Lục Giam thì học đủ tiết. Cô đi thư viện tự học, sau đó canh thời gian tan học của hệ máy tính.



Thời điểm cô đến, vừa lúc tan học, sinh viên lục đục mà đi ra ngoài.



Chỉ liếc mắt một cái, Tô Diệc liền thấy một nam sinh trong đám đông. Anh một tay bỏ vào túi, đang cùng Tưởng Duyên nói gì đó, cũng không nhìn thấy cô.



"Lục Giam." Một giọng nữ trong trẻo vang lên.



Thanh âm Tô Diệc không lớn không nhỏ, nhưng cơ hồ là trong nháy mắt, những tầm mắt xung quanh đều tập trung nhìn theo đây.



Khoảnh khắc Lục Giam nhìn đến cô, trong đáy mắt đều tràn ra ý cười, nét thanh lãnh thường ngày cũng biến mất.




"Thật xinh đẹp a!" Tô Diệc không nhịn được khen ngợi.



Không có cô gái nào không thích đồ vật lóe sáng, cô cũng không ngoại lệ.



"Em thích thì tốt."



"Đây là đá hồng ngọc nhái sao, thật sự rất sáng, giống như kim cương vậy."



Khóe miệng Lục Giam giật giật, đang muốn nói chuyện, lại nghe Tô Diệc nói:" Như vậy cũng tốt, nếu là đồ thật em cũng không dám đeo."



Cổ họng anh vừa động, liền sửa lời:" Anh giúp em đeo lên."



"Ân ân"



Tô Diệc cảm giác ngón tay anh cọ qua da cổ của mình, nhột nhột, ngứa ngứa.



"Em chính là không có chuẩn bị lễ vật cho anh đâu." Tô Diệc vuốt vòng cổ, ngượng ngùng nói.



Lục Giam mày nhếch nhẹ, con ngươi đen trầm xuống, anh liếm liếm môi dưới:" Em có thể bồi thường cho anh."



"Bồi thường như thế nào? "



Cô vừa dứt lời, thân thể chàng trai cao lớn đã bao phủ lên cô, ánh mắt anh sáng quắc, tầm mắt anh di chuyển dần xuống phía dưới, chuyển lên trên môi cô.



Tim Tô Diệc đập đến loạn, nuốt nước miếng một chút, đột nhiên chu môi lên, đụng lên môi Lục Giam một cái.



Lục Giam phản ứng cực nhanh, chế trụ cái gáy cô, không đợi cô lùi về sau, đã cúi đầu ép xuống.



Hai môi tương dán, bốn cánh môi ôn ôn nhuyễn nhuyễn đè ép lẫn nhau, nhợt nhạt mà cọ xát.



Một cái, hai cái, ba cái.... Khẽ mổ nhẹ, triền miên lưu luyến không rời.



Đại não Tô Diệc trống rỗng một mảnh, gắt gao nhắm mắt lại, bị động ngửa đầu nhận lấy.



Lục Giam đã thủ một tay sau gáy cô, một tay không tự giác mà vuốt ve làn da tinh tế của gương mặt cô.



Lục Giam cảm thấy chính mình giống như bị nấu nước sôi, hô hấp rối loạn.



Bọn họ cứ cứng đờ mà dán sát vào nhau, hô hấp ngưng đọng. Thẳng đến khi Tô Diệc ngửa cổ đến mỏi, cô nghiêng mặt một chút, hai người mới tách ra.



Trên môi còn lưu lại hơi ấm cùng sự mềm mại của chàng trai, Tô Diệc hơi hơi thở dốc, ánh mắt mềm nhũn, não giống như thỏ con bị ngốc.



Lục Giam giơ tay xoa xoa đỉnh đầu cô, làm sao lại có một người đáng yêu như vậy chứ!



Tác giả có lời muốn nói: Ngọt ngào chưa ^_^, này chỉ là bắt đầu.