Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 72 :
Ngày đăng: 11:09 30/04/20
Khi Tô Diệc xuống lầu, liền nhìn thấy một nữ sinh mặc quần jean cùng áo hoodie, đứng cách Lục Giam khoảng 3 bước, hai người tựa hồ như đang nói gì. Cô nhận ra được một chút, nữ sinh kia tên gọi "Gia Gia" mà lần trước đã làm đổ canh lên người cô.
Không chờ cô đến gần, "Gia Gia" liền nhanh chóng rời đi.
Lục Giam xoay người nhìn thấy cô, liền đi đến phía trước mà thân mật nắm tay cô, hỏi:"Giữa trưa em muốn ăn gì?"
Tô Diệc nghĩ nghĩ:"Ăn lẩu. Anh cùng nữ sinh kia quen biết sao?"
Lục Giam lắc đầu:"Vừa rồi cô ấy đi trong sân trường thì làm rơi điên thoại, vừa lúc anh thấy được. Chúng ta đi đến tiệm lẩu Triều Sán đối diện trường học đi."
Tô Diệc không nghĩ nhiều, nói nhanh: "Được."
Bọn họ đến sớm, liền tìm một góc ngồi xuống.
Tiệm lẩu này nổi tiếng là thịt bò, rất tươi ngon, ngoài ra các món ăn khác cũng rất phong phú. Lục Giam gọi không ít món cô thích, thực mau đồ ăn thức uống đã bày khắp bàn.
Hơi nóng từ nồi lẩu đang sôi nghi ngút bay lên, Tô Diệc rót ra hai chén nước chấm tương vừng, ăn đến thập phần vui vẻ. Bọn họ ăn trong chốc lát, tiệm cũng dần đông người hơn.
Nơi đây cũng giống như nhà ăn ở trường,không có ghế lô, chỗ bọn họ ngồi là trên một chiếc sô pha lớn ở một bên nửa vòng tròn, ở giữa được ngăn cách bởi tấm vách trúc được điêu khắc tinh tế. Nếu không chú ý sẽ không phát hiện ra ai ngồi cách vách với mình. Nhưng nghiêm túc mà nói, đối phương lúc nói chuyện vẫn có thể nghe được.
Cách vách tựa hồ cũng là sinh viên trường Y, hơn nữa tất cả đều là nữ sinh, nói ríu rít không ngừng.
"Tới tới tới, chúng ta cùng nhau chạm ly! Chúc Trâu Vũ Nhàn của chúng ta sinh nhật vui vẻ, tình yêu mỹ mãn!."
"Cụng ly, cụng ly!"
"Cảm ơn mọi người."
Không nghĩ tới lại đụng phải Trâu Vũ Nhàn, xem ra hôm nay là sinh nhật của cô ta.
Động tác Tô Diệc dừng một chút, sau đó làm như không có gì mà tiếp tục xuyên thịt. Chỉ là thanh âm cách vách của các cô nàng không nhỏ, nội dung nói chuyện cũng không hề che đậy mà truyền đến.
Nữ sinh A nói:" Trường chúng ta đối với kỷ niệm ngày thành lập lần này rất coi trọng, nghe nói còn mời công ty quan hệ xã hội đánh trống khua chiêng đến làm lễ."
Sang năm ngày 10 tháng 4 là kỷ niệm đầy 120 năm thành lập của trường Y, vì mở rộng tầm ảnh hưởng xã hội, tăng độ nổi tiếng của trường, trường Y còn đặc biệt trông cậy vào công ty quan hệ xã hội thông báo lễ mừng kỷ niệm.
"Vũ Nhàn, người chủ trì trong lễ kỷ niệm thành lập trường là thi tuyển,thật vậy không?" Nữ sinh B nói.
Trâu Vũ Nhàn hiện tại là trưởng đội văn nghệ hội học sinh, cô ta nói:"Đúng vậy. Ai cũng có thể báo danh, các cậu cũng có thể thử xem."
"Báo danh cũng khẳng định không đậu, đến cuối cùng cũng là phiến lá xanh hỗ trợ bông hoa hồng a." Nữ sinh C nói.
"Chính là vậy." Nữ sinh D nói, "Cũng nói, loại lễ này cơ bản sẽ không có đơn ca,độc vũ, cho nên nếu trở thành người chủ trì thì chắc chắn sẽ chiếm hết phong cảnh. Với tới mà nói, Vũ Nhàn ưu tú như vậy, khẳng định là không thành vấn đề."
Lục Giam mang theo cô đến bãi đỗ xe công cộng ở đối diện cổng trường, sau đó dừng trước một chiếc xe Aston Martin màu xanh ngọc(*).
(*) Xe Aston Martin Rapide (≈4,6 tỷ VNĐ)
Tô Diệc oa một tiếng, hỏi:"Đây là xe của anh?"
Lục Giam lắc đầu:"Không phải."
"Nga nga, vậy chúng ta đi thôi, nhìn một chút là thấy." Tô Diệc nhìn xung quanh tìm kiếm chiếc Range Rover quen thuộc. Sau khai giảng năm cuối Lục Ngôn đã đi du lịch thế giới, ách, không đúng, là đi tham quan các phòng tranh, viện bảo tàng để nghiên cứu đi. Cho nên xe anh ta liền đưa cho Lục Giam.
Lục Giam gõ nhẹ lên ót cô:" Chiếc xe ấy đã đưa đi bảo dưỡng, đây là xe mẹ anh, lên xe."
Tô Diệc ngồi lên xe, thắt kỹ đai an toàn. Nói thật, đây vẫn là lần đầu tiên Tô Diệc đem 5-600 vạn đặt dưới mông, khó tránh khỏi tò mò nhìn đông nhìn tây.
Cuối cùng cô hỏi:" Nhà anh có bao nhiêu chiếc xe a?"
Lục Giam nghĩ nghĩ:" Ở Bắc Kinh chắc khoảng 6-7 chiếc đi. Mẹ anh thích xe, hơn nữa chiếc này đã là thấp nhất trong gara."
Tô Diệc líu lưỡi, như này còn là thấp nhất, thật vô nhân tính nha.
"Vậy vì sao Lục Ngôn lại chọn Range Rover a?" Cô cho rằng với tính cách của Lục Ngôn, hẳn phải là Lamborghini, Ferrari...
"Bởi vì cậu ta vừa nhận được bằng lái xe liền chạy xe quá tốc độ đâm vào gốc cây, cho nên ba anh không cho cậu ta lái những chiếc xe quá đắt."
Lục Giam tay vịn tay lái, nghiêng mắt nhìn Tô Diệc một cái, đem biểu tình hưng phấn của cô thu vào đáy mắt: "Thích chiếc xe này?"
"Ân ân." Xe tốt như vậy, ai mà không thích chứ?
"Tặng em." Khóe môi Lục Giam cong lên, ngữ khí nhẹ nhàng như đồ tặng chỉ là một củ cải trắng.
Tô Diệc trừng anh một cái:" Mẹ anh mà nghe được sẽ đánh chết anh."
"Sẽ không, mấy ngày trước mẹ còn hỏi anh em thích cái gì, để chuẩn bị quà gặp mặt."
"Em không cần." Tô Diệc lắc đầu, "Nếu thật muốn tặng, em khẳng định cái em muốn là vật quý giá nhất trong nhà anh."
Lục Giam nhướng mày nghiêng người nhìn cô:" Là thứ gì?"
Tô Diệc cười hì hì, chuyển cả người đến gần anh:" Em muốn mang đại bảo bối của Lục gia là anh đi, những cái khác đều không cần."
Lục Giam nháy nháy mắt, vừa kiêu ngạo vừa đắc ý, cho cô một ánh mắt "Thật tinh ý".