Nam Thần Hoàn Mỹ
Chương 71 :
Ngày đăng: 11:09 30/04/20
Áo sơ mi sọc xanh trắng thoáng đã bung 3 nút, lộ ra ren trắng của áo trong tinh tế, cùng làn da của Tô Diệc cũng giống như nhau.
Hầu kết Lục Giam nhanh chóng lăn tăn, đầu gối quỳ giữa hai chân cô, tầm mắt từ khuôn mặt cô chậm rãi dò xuống. Tô Diệc không biết có phải ảo giác của mình không, nhưng cô thấy ánh mắt của chàng trai lúc này có phần hung ác, so với ngày thường khác hẳn.
Cô khẩn trương đến không chịu được.
Hơi thở của chàng trai như lửa thổi vào mặt cô, cô hỏi:"Anh có mua cái kia không?" Đừng lại cũng giống tối hôm trước phạm một sai lầm.
Lục Giam nâng lông mày, kéo ngăn tủ đầu giường ra lấy một chiếc hộp nhỏ đưa cô xem.
"Anh, anh mua lúc nào?" Cô cả ngày đều ở bên cạnh anh, lúc nào mà cô không biết chứ?
"Thời điểm ăn bữa sáng."
Tô Diệc:"......"
Lục Giam cũng cảm thấy đỏ mặt, sáng sớm đã đi mua cái kia, có vẻ như bị t*ng trùng thượng não.
Tô Diệc khụ một tiếng, đẩy đẩy anh, nhẹ giọng nói:"Em đi tắm đã."
Theo tiếng cửa toilet đóng lại, Lục Giam bắt đầu kiên nhẫn chờ đợi. Anh thuận tay cầm đồ vật mua lúc sáng nghiên cứu. Thời điểm mua anh cũng không nghiên cứu kỹ, từ trên kệ lấy một hộp liền tính tiền. Thì ra thứ này còn có hương vị, anh mua là dâu tây? Chẳng lẽ còn có vị dứa, hương thảo?
Đột nhiên, toilet truyền đến thanh âm của Tô Diệc.
Lục Giam đứng dậy đi đến trước cửa:"Làm sao thế?"
Tô Diệc giữ chiếc cửa, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, nhẹ giọng nói:" Trong hành lý của anh có một chiếc túi màu trắng có hình xương rồng, bên trong có chiếc túi nhỏ màu lam, anh giúp em lấy một chút."
Lục Giam gật gật đầu.
Anh đi đến nơi để hành lý, ngồi xổm xuống mở vali Tô Diệc ra. Quần áo, giày dép, vật dụng hằng ngày của cô đều được sắp xếp rất chỉnh tề.
Anh rất nhanh tìm được chiếc túi trắng xương rồng kia, mở chiếc túi ra, bên trong là đồ nhỏ con con gái, còn có ren. Lục Giam mím môi, lấy vài thứ ra ngoài, rốt cuộc cũng tìm được chiếc túi màu lam.
Anh đứng lên đi đến trước cánh cửa, gõ gõ cửa, cánh cửa theo tiếng gõ mà mở ra, tay Tô Diệc từ bên trong nhận lấy đồ vật, một làn hương hoa hồng ngào ngạt truyền đến.
Dầu gội đầu hay sữa tắm của cô đều là hương hoa hồng.
Liễu Minh Nguyệt lắc đầu:"Quá ngọt, tớ ăn không vô."
"Không có gì, hôm nay ăn không vô, ngày mai ăn tiếp."
Nói xong, hai người kề vai tránh đi.
Mặt Tô Diệc nóng lên, ngước mắt nhìn thoáng qua Lục Giam đang ôm cô.
Cho dù nhìn từ dưới lên, ngũ quan của chàng trai này vẫn không chê vào đâu được. Ánh nắng chiếu vào làm anh hơi nheo mắt lại, lông mi đen nhánh trên dưới dây dưa cùng một chỗ.
Nhận thấy ánh mắt cô nhìn mình không chớp mắt, Lục Giam rũ mắt, dò hỏi:"Muốn chính mình tự đi?"
"Ôm đi." Tô Diệc nghĩ nghĩ rồi nói.
Học kỳ trước tin đồn hai người chia tay rất nhiều, tuy rằng lúc sau Lục Giam đã đánh tan bằng cách tặng quà cô vào kỷ niệm một năm, nhưng cái loại bị cảm giác chia tay vẫn làm cô khó chịu.
Vì thế cô ngoan ngoãn nằm trong ngực anh, trán áp vào xương quai xanh của anh.
Chị đây yêu đương thì cớ gì không được ân ái chứ?!
Bất quá ra khỏi sân thể dục, Tô Diệc liền muốn chính mình tự đi. Tuy rằng Lục Giam ôm cô chỉ 45kg, hơi thở cũng không loạn, nhưng cô vẫn là đau lòng a.
Tô Diệc về KTX tắm rửa, Lục Giam liền ở hàng ghế dưới lầu chờ cô.
Lại nói, trường Y ngày càng có nhân tính. Khai giảng năm nay ở dưới KTX của các nữ sinh có thêm không ít các hàng ghế dài, chính là phương tiện để các nam sinh chờ đợi bạn gái của mình.
Khi Tô Diệc đang thổi tóc, bọn Âu Dương Mỹ Mỹ đã trở lại.
"Nhìn không ra, Lục Giam có sức lực như vậy, cậu về sau liền hạnh phúc rồi." Âu Dương Mỹ Mỹ ngồi ở trên ghế, chế nhạo nói.
"Cái gì hạnh phúc?" Tô Diệc trong lúc nhất thời không kịp phản ứng lại.
"Chờ thời điểm làm chuyện xấu, còn có thể làm một vài tư thế có độ khó cao a."
Mọe nó, cái mụ Yêu Vương này.
Tô Diệc nhào lên đánh cô nàng, Âu Dương Mỹ Mỹ cười né tránh,đùa giỡn trong chốc lát, Tô Diệc mới đi xuống lầu.