Nam Thần Hoàn Mỹ

Chương 70 :

Ngày đăng: 11:09 30/04/20


Lục Giam nằm ở bên người Tô Diệc, kéo tay cô, Tô Diệc cũng không tránh, tùy anh đi.



Lục Giam hôn trán cô:"Ngủ đi."



Anh tắt đèn. Một tay gắt gao cầm tay Tô Diệc, một tay gác lên trán. Lòng bàn tay anh rất lớn, vững vàng mà đem bàn tay nhỏ bé của cô bọc lại, bàn tay mềm mại lại khô ráo, rất thoải mái.



Nhưng là làm sao Tô Diệc có thể ngủ được?



Qua 5 phút, rồi 10 phút, bên người một chút động tĩnh cũng không có, Tô Diệc trộm mở mắt ra.



Lục Giam, anh, ngủ, rồi?!



"......"



Ngủ rồi ngủ rồi ngủ rồi.



Tô Diệc "hô" một tiếng ngồi dậy, chưa từ bỏ mà chọc chọc cánh tay anh.



Không,phản, ứng.



Lại chọc chọc chọc, vẫn không phản ứng.



Nói không nên lời cùng sự mất mát thật lớn hiện rõ trong mắt Tô Diệc, không lẽ cô không có một chút mê lực nào sao?



Có phải con trai không chứ?



Cô hầm hừ quay lưng về phía Lục Giam nằm xuống, trong lòng bắt đầu đếm số...183... Không đúng, hẳn là 182... Không, là 184, 185.



Tô Diệc trong đầu là một mớ hỗn độn, căn bản không thể ngủ được.



Lúc trước chỉ cần cọ nhẹ một chút anh đã hưng phấn không chịu được. Mà đêm nay cô đã ám chỉ rõ ràng như thế anh vẫn cứ thờ ơ.



Người chính là như vậy, có lẽ có được rồi sẽ không còn thấy quan trọng nữa. Tô Diệc ngoài xấu hổ và giận dữ, còn cảm thấy ủy khuất, hơn nữa đã có uống rượu, cảm xúc càng không thể khống chế. Vành mắt cô đỏ lên, mũi khịt khịt, giống như cô con dâu bị khinh bỉ mà rơi nước mắt.



Cánh tay ở phía sau đột nhiên duỗi đến kéo cô vào lòng:" Sao lại khóc rồi?"



Tô Diệc nhắm hai mắt không để ý đến anh.



"Em còn rất nhỏ, hơn nữa hôm nay lại uống say." Lục Giam một bên nói một bên lau nước mắt cho cô.



"Em không có say, hơn nữa em đã 20 tuổi rồi." Tô Diệc bởi vì vừa khóc, cho nên thanh âm hơi buồn buồn.



"Anh đã đáp ứng với mẹ em, chờ sau khi tốt nghiệp mới...."



Nghe vậy, Tô Diệc mở bừng mắt, ngồi bật dậy, mở đèn, dùng bàn tay chính mình lau nước mắt.



"Vì thế anh mới cự tuyệt em?"



Lục Giam cũng ngồi dậy, cười khổ:" Nếu không thì sao, em cho rằng anh là Liễu Hạ Huệ? Tên đã lên dây cũng không thể không dừng lại, loại chuyện này mà đến nhiều lần, có khả năng làm ảnh hưởng đến cả hạnh phúc nửa đời sau."




Tô Diệc hôm nay là mặc một chiếc áo sơ mi tay ngắn oversize sọc trắng xanh đen, phía dưới là chiếc quần đùi trắng. Nhìn cô thật sự rất xinh đẹp, mắt cá chân tinh tế, đôi chân thẳng đều, làn da sáng bóng.



Do cảnh đẹp bày ra trước mắt, tầm mắt của Lục Giam không nhịn được mà di chuyển dần lên phía trên..... Mặc kệ ngày thường anh có ra vẻ cấm dục thế nào, thì anh vẫn là một chàng trai bình thường.



Mặc khác Tô Diệc do được anh mát xa thoải mái nên kêu lên.



"Em đừng kêu." Lục Giam bị cô làm cho không chịu nổi.



"Làm sao thế?" Tô Diệc quay đầu lại hỏi anh.



Nhìn đến ngọn lửa trong mắt chàng trai, cô chớp chớp mắt, bất tri bất giác mà hiểu rõ.



Trai đơn gái chiếc ở cùng một phòng, đã vậy vừa rồi cô còn ân ân a a, không hiểu sai cũng không được.



Tô Diệc ngay tức khắc đỏ mặt xấu hổ, dúi đầu vào trong khuỷu tay, không hé răng.



Mát xa xong, Lục Giam đi tắm, Tô Diệc bắt đầu mân mê những đồ vật đã mua ngày hôm nay.



Lục Giam tắm rửa xong đi ra, cầm lấy một cây roi da thưởng thức. Roi da nhỏ làm bằng da trâu, mặt trên bện thêm những sợi tua rua đủ màu sắc, ở cuối roi còn có cái gì mềm mềm, còn gắn thêm lục lạc.



Anh khó hiểu nói:" Đây là mua cho Xán Xán? Bé con hiện tại cũng không chơi được đi?"



Nghe vậy, Tô Diệc liền bị sặc nước miếng.



Thời thiếu niên cô cũng đã từng mê say đắm tiểu thuyết ngôn tình về tổng tài bá đạo, thời điểm cô nhìn đến cây roi da liền nghĩ đến cảnh đem trói Lục Giam ở trên giường, tay cô cầm roi da mà nghe anh "Xin bỏ qua" mà cầu xin.... Dù chỉ là tưởng tượng một chút nhưng thật sảng khoái a.



Vì thế, liền mua.



Cô nhận lấy cây roi da, nhìn anh ngọt ngào:"  Đây là cho người trưởng thành chơi. Tình thú, anh có hiểu không?"



Lục Giam lắc đầu.



Tô Diệc đón ánh mắt mê hoặc của anh, liếm liếm miệng mình, nâng một chân để lên tường. Sau đó tùy tiện mà cầm roi da để ở cằm anh, nói:"Chàng trai, em coi trọng anh."



Lục Giam:"....."



Vì tỏ vẻ mạnh mẽ, Tô Diệc như một kim chủ, từ trong ví rút ra cái thẻ ngân hàng ném qua:" Mật mã là sáu số 0, tùy ý sử dụng."



Lục Giam hiểu rõ.



Anh chống một tay phía sau trên giường, một tay kẹp tấm card,bắt chước động tác xoay bút, thành thạo mà đem nó từ ngón trỏ chuyển đến ngón áp út, rồi lại xoay trở ngược về, lười biếng nói:" Muốn bao dưỡng anh? Chính là anh rất quý đó."



"Giá tùy anh quyết định, cứ việc đề xuất." Tô Diệc giơ tay lên cằm, ra vẻ ta đây rất có tiền.



Lục Giam hạ lông mày, nhéo nhéo cằm cô:"Anh muốn...... Em!"



Nói xong đem người kéo đến lòng ngực, hai người ngã lăn ra giường.