Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 117 :

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Nếu như Lục Bác Dương không có tâm cơ độc ác đó, chịu gọi bác sĩ riêng tới sớm một chút hoặc đưa Lục Lợi Quần vào bệnh viện sớm một chút, cứu sống ông, để ông nói cho Lục Bác Dương biết chuyện hạng mục đầu tư ở nước ngoài đó, thì biết đâu Lục thị còn có cách cứu vãn, hoặc nếu có phá sản mất hết mọi thứ cũng có thể lưu lại một chút danh tiếng trong giới truyền thông.



Nếu như, có thể nói dối là mình bị nói xấu, bị hãm hại, bị xa lánh, bị tính kế, dùng cách này lừa lấy sự đồng cảm của quần chúng.



Dù sao, chân tướng sự thật chính là khó phân biệt như vậy, thật thật giả giả ai có thể nói rõ được? Đối với công ty ở nước ngoài, đương nhiên công ty trong nước sẽ khiến người dân tin tưởng hơn, chỉ cần có thể biến mình thành người bị hại sẽ dễ dàng lật ngược ván cờ.



Nhưng mà, chuyện như vậy không có nếu như, tối đó Lục Bác Dương đã độc ác nhẫn tâm với ba của mình như vậy cũng đồng nghĩa với việc ông đã mất đi tất cả!



Sáng ngày thứ hai, Lục Bác Dương mang theo tâm sự, cùng Ngô Kiều Kiều, hai người con riêng và một người con gái tư sinh đang ngồi trên bàn chuẩn bị dùng bữa sáng, đợi trái đợi phải cũng không thấy Lục Lợi Quần xuống nhà, Lục Bác Dương và Ngô Kiều Kiều nhìn nhau, trong lòng tự hiểu chuyện gì đã xảy ra.



“Mẹ Triệu, lên lầu mời lão gia tử xuống dùng bữa sáng.” Lục Bác Dương bình tĩnh lên tiếng.



“Dạ.” Người hầu mẹ Triệu đang đứng ở kế bên lên tiếng đáp lại, đi lên lầu.



Không đến năm phút, trên lầu liền truyền xuống tiếng la hoảng hốt của mẹ Triệu: “A a a, có người chết có người chết, lão gia tử chết rồi!”



Lục Bác Dương vô cùng khẩn trương chạy lên lầu, xém té nhào lao vào phòng của Lục Lợi Quần, liền mở miệng quở trách mẹ Triệu: “Ai chết? Đừng có nói hươu nói vượn! Sức khỏe ba tôi luôn khỏe mạnh, làm sao lại xảy ra chuyện gì được! Còn nói những lời xui xẻo này, tôi lập tức khiến bà xéo khỏi Lục gia!”



“Tôi” Mẹ Triệu sợ hãi không nói được gì, âm thanh run rẩy nói: “Tôi không có nói bậy, lão gia tử xác thực đã không còn thở nữa, cả người đều lạnh ngắt, không tin ông xem thử đi!”



Lục Bác Dương lúc này mới tiến lên, đi đến bên giường Lục Lợi Quần, nhìn thấy mắt ông trợn lên, hoảng hốt nhìn vào bóng đèn treo trên đầu, chắc là đêm qua ông có tỉnh lại một lần nhưng không còn sức lực để kêu cứu, tứ chi đều cứng ngắc, không giống với người còn sống.



Ông đưa tay lên chóp mũi của Lục Lợi Quần, nhưng không hề có ý kiểm tra nhịp thở, lại đưa tay xuống kiểm tra mạch đập ở tay, đã không còn nhịp đập, xác định lão gia tử đã chết thật.




—— Nhìn thấy những bình luận này, Lục Bác Dương tức muốn trào máu, ném điện thoại xuống đất, không dặn dò lo chuyện hậu sự cho Lục Lợi Quần mà ông trực tiếp lái xe đến công ty, xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không lẽ Lục thị phải phá sản như vậy thật sao?



Chẳng lẽ cái chết của ba ông không cho ông được lợi ích gì mà còn để lại cho ông một khoản nợ kếch xù hay sao?!



Cùng lúc đó, Vân Bính Hoa cùng Tô Tương thu xếp gọn gàng mọi chuyện liền đi tới biệt thự mới của Lục Văn Bân và Dương Liễu.



Hai người trước đó cũng không có gọi điện thoại, trực tiếp tới nơi, người hầu mở cửa nghe báo là mẹ của thiếu phu nhân, rất cung kính mời hai người vào cửa.



Hai người vừa ngồi xuống ghế sôpha trong phòng khách, người hầu đã cung kính bưng trà thơm tới, Dương Liễu từ trên lầu đi xuống cầu thang.



Trên mặt cô vẫn còn hiện rõ nét cười, vừa quay đầu nhìn thấy Vân Bính Hoa cùng Tô Tương, sắc mặt lập tức thay đổi.



“Vân Bính Hoa? Tô Tương? Sao hai người lại tới đây?”



“Liễu nhi, ba cùng mẹ của con” Vân Bính Hoa đứng dậy, mặt đầy ý cười định nói chuyện với Dương Liễu.



Ai ngờ, Dương Liễu căn bản không muốn nghe ông nói chuyện, quay sang trừng mắt nhìn người hầu đứng bên cạnh: “Là ai cho hai tên già phế này vào đây? Là cô phải không? Mắt có bị mù không? Bộ tưởng đây là thiên đường tị nạn hay sao mà con chó con mèo nào cũng cho vào?”



Người hầu lập tức có chút hoảng, bận bịu giải thích nói: “Thiếu phu nhân, nhưng bọn họ là ba mẹ của cô mà.”



“Cái gì ba mẹ, Dương Liễu tôi có ba mẹ hay không không lẽ tôi không biết!” Dương Liễu lãnh đạm nói: “Ba mẹ của tôi sớm đã trở thành hai con quỷ rồi, hai lão già phế vật này chẳng qua là muốn xin vào đây ăn nhờ ở đậu mà thôi, nhanh chóng đuổi bọn họ xéo ra ngoài cho tôi!”