Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 118 :
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
Sắc mặt Vân Bính Hoa và Tô Tương lập tức tối sầm lại.
“Liễu Nhi, con có ý gì?” Vân Bính Hoa đứng lên hỏi, sắc mặt không thể tin được nói: “Hôm con kết hôn, ta và mẹ con đều biết tâm trạng con không vui, nên con nói mấy lời hoang đường, ta và mẹ con đều nghe lọt tai trái, rồi cho qua ở tai phải, coi như chưa từng nghe qua, mẹ con mấy nay nằm ở bệnh viện, con không đến hỏi thăm thì thôi đi, sao đến một cú điện thoại cũng không gọi?
Thôi! Con vừa kết hôn, việc hỗn tạp nhiều, thời gian ít, bận, ta và mẹ đều không trách con, nhưng ta và mẹ con vì muốn con yên ổn gả đi, gả cho vinh quang, đã cho con bao nhiêu, chả lẽ con mau quên vậy sao?
Đã đến giờ rồi, sao con vẫn cứ thái độ đó? Liễu nhi, chả lẽ con muốn học theo con a đầu chết tiệt đó, bỏ rơi ba mẹ mình sao?”
Vân Bính Hoa nói phẫn nộ giải thích, ông muốn rằng sau khi Dương Liễu nghe những lời đó, bắt buộc phải thay đổi thái độ ngay, sẽ lập tức cung phụng và hiếu thảo với ông và Tô Tương vậy.
Tuy nhiên, Dương Liễu chỉ cười lạnh một tiếng, nói: “Vân Bính Hoa! Đừng cứ mở miệng là “Ta và mẹ con” tôi họ Dương, ông họ Vân, Tô Tương họ Tô, các người đâu phải ba mẹ tôi?
Tôi chả phải từng nói với các người rồi sao? Lúc đó tôi tốn bao công sức để vào Vân Gia, cung kính vây quanh các người, lấy lòng các người, chẳng qua để cuộc sống của mình ổn định và phú quý thêm tí, chẳng qua để nâng cao giá trị của mình, để mình gả được mối tốt hơn, giờ đây, tôi đã đạt được mục đích của mình, đương nhiên không cần các người nữa rồi!
Những gì mà từ nhỏ đến lớn các người cho tôi, tôi đương nhiên không quên, nhưng tôi không ép các người, là các người cam tâm tình nguyện cho tôi, chả lẽ, thứ cho đi rồi, các người muốn đòi lại sao?
Cho dù các người muốn lấy lại, tôi dựa vào gì mà trả cho các người? Chẳng qua tôi cố tình tính toán với mấy người, mà mấy người lại ngốc nghếch chấp nhận mưu kế của tôi mà thôi! Chả lẽ các người coi tôi là con gái, tôi phải cả đời hiếu thảo với các người sao? Các người nghĩ quá hoàn hảo rồi đó?”
Dương Liễu liếc xéo một cái, khẩu khí càng ghê hơn: “Không phải đã nói con gái ruột của mình là thứ đê tiện sao? Chính là thừa nhận mình đê tiện? Thứ đồ già cả vừa đê tiện vừa thừa thải, lại còn dám vác mặt đến chõ đây tìm tôi? Hừm! Đúng là đủ đê tiện!”
“Mày...mày...” Tô Tương trợn tròn mắt, tức đến toàn thân run lên: “Dương Liễu, mày đúng là một con rắn độc, mày...tao và Bính Hoa mấy năm nay đối xử không tệ với mày, mày lại báo đáp bọn tao như vậy?”
“Tôi nói mấy người không hiểu tiếng người sao?” Dương Liễu có chút không nhịn nổi nâng giọng lên, nhẫn tâm chửi mạnh: “ Là các người đê tiện đồng cảm với việc ba mẹ tôi đều mất, là các người mù mắt từ bỏ con gái ruột của mình lựa chọn tôi, là các người ngu chỉ nghe mấy lời ngon ngọt đã bị tôi gạt quay như chong chóng mà đối tốt với tôi, kaf các người cứ cho rằng chỉ cần yêu thương tôi tôi sẽ nuôi các người đến già... Vân Bính Hoa, Tô Tương! Tất cả đều là các người tự làm tự chịu!
Vậy lão phu nhân...
Nghĩ tới đây, Lòng Vân Bính Hoa đột nhiên lạnh cả người, ông ta nhìn thẳng vào Dương Liễu, hỏi: “Dương Liễu, nếu giờ những gì mày nói đều là thật, vậy mẹ tao, rốt cuộc sao mà mất? Vân Khuynh nói đích thân thấy mày đẩy bà xuống lầu, tao nhớ lúc tao quay đầu lại thấy lòng bàn tay mày hướng ra ngoài, mày..có phải thật là....”
Vân Bính Hoa chưa nói xong, Dương Liễu ngắt lời: “Vân Bính Hoa, ông muốn tôi thừa nhận tôi mưu sát bà già đó hả? Ông thấy có thể không? Cho dù tôi nhận thì sao, các người có chứng cứ không? Bà già đó và ba mẹ tôi giống nhau, đều là chết ngoài ý muốn? Hahaha”
Dương Liễu cười lớn lên, một nụ cười đắc ý và thâm độc, giống như một con dao sắc nhọn đâm vào tim của Vân Bính Hoa và Tô Tương, khiến họ cực khó coi, vô cùng hối hận!
Họ đem hết tài sản của mình cho Dương Liễu, Dương Liễu lại đang lừa họ.
Họ nhẫn tâm bỏ rơi con gái ruột của mình, đổi lại sự bi thương và thê thảm vô cùng, không còn gì cả.
Họ thậm chí vì tin Dương Liễu, không tra rõ ràng cái chết của mẹ mình, giờ đây ý của Dương Liễu nói, rõ ràng là thừa nhận nó đã đẩy lão phu nhân xuống lầu dẫn đến chết.
Tuy nhiên, đúng như Dương Liễu nói, họ cơ bản không có bất cứ chứng cứ gì chứng minh Dương Liễu giết người, cho dù họ muốn đòi lại công bằng cho mẹ cũng không thể!
Dương Liễu, nó đâu phải cô con gái ngoan hiền hiếu thảo? Nó rõ ràng là khoác bên ngoài vẻ mặt thanh thuần, bên trong là một cầm thú ích kỷ và độc ác!
“Dương Liễu, con rắn độc nhà người! Ta và Tô Tương đúng là mù rồi, mới luôn cho rằng người là con ngoan!” sắc mặt của Vân Bính Hoa càng xanh hơn, chỉ vào Dương Liễu mắng mạnh: “Mày làm nhiều chuyện ác vậy, không sợ thiên lôi đánh sao?”
Dương Liễu lại chả để ý gì còn cười lớn khinh bỉ: “Tôi làm chuyện ác hơn nữa, chả phải cũng do mấy người bảo vệ và dung túng sao? Cho dù thiên lôi đánh, cũng nên đánh các người trước!”