Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 135 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Đi ra cục cảnh sát, Lục Văn Bân đứng ở đầu đường, nhìn có vẻ rất thảm hại, không biết nên đi về đâu.



Đúng ra anh nên ra nước ngoài tìm Lục Bác Dương, nhưng đã thê thảm đến mức này, anh không cam tâm!



Cao Thúy Lan chết, Triệu Thanh Thanh bỏ chạy, Dương Liễu ly hôn với anh, anh ngoại trừ chiếc nhẫn cưới kim cương giá trị hơn 10 vạn, một chiếc đồng hồ kim cương khoảng 28 vạn, một chiếc xe đua 8 triệu, ngoài ra anh chẳng còn gì. Bỗng cảm thấy ở dưới hơi đau nhức, anh nghĩ mình nên đến bệnh viện kiểm tra, nhưng anh lại sợ bác sĩ sẽ nói với anh những điều anh không muốn nghe.



Đứng yên tại chỗ một hồi lâu, anh quyết định, lái xe đến thành Châu Báu.



Anh bán chiếc nhẫn và đồng hồ, đem đổi thành một chiếc nhẫn kim cương khác, đi đến tiệm bán quần áo mua một bộ quần áo khác, rửa mặt sạch sẽ, chỉnh trang lại trang phục, lấy lại tinh thần, đi đến nhà cũ của Vân gia.



Hôm nay là cuối tuần, Vân Khuynh không cần bận rộn công việc ở phía công ty, mà về nhà cũ bên này, giám sát công ty trang trí đang hoàn thành khâu cuối cho căn nhà mới của cô và Hoắc Nhất Hàng.



Người của công ty sửa chữa khá đông, ra vào tương đối tấp nập, người gác cổng chỉ tùy tiện nhìn qua một chút là cho vào, mà Lục Văn Bân lại ăn mặc chỉnh tề, người gác cổng tưởng là nhà thiết kế bên công ty sửa chữa nên cũng cho vào.



Vân Khuynh đứng trong hoa viên, đang nhìn nhân viên trang trí loại hoa mà cô thích ở vị trí thích hợp. Lục Văn Bân đi tới, trông thấy cô, cảm xúc lập tức có chút kích động.



“Khuynh Khuynh!” Anh hô, âm thanh có chút khàn khàn.



Trong ánh nắng của buổi sáng sớm, Vân Khuynh mặc bộ quần áo mùa xuân, đang mỉm cười nhẹ nhàng nói gì đó với người làm vườn, gió thổi nhẹ qua làn tóc mềm mại của cô, Vân Khuynh lúc này thanh tao xinh đẹp như một nữ thần mà Lục Văn Bân không bao giờ chạm tới được!



Nghe được giọng nói quen thuộc, Vân Khuynh hơi sửng sốt, cô nhíu mày, quay lại nhìn Lục Văn Bân.



Sau khi xác định người nam nhân đứng ở đó là người mà cô không muốn gặp chút nào, cô lạnh lùng hỏi: “Lục Văn Bân? Anh đến đây làm gì? Ai cho anh vào đây?”
Nói xong, Vân Khuynh liền xoay người, đi vào trong biệt thự.



Lục Văn Bân không cam tâm với kết quả như vậy, anh đã nghĩ, chỉ cần xin lỗi đàng hoàng, theo đuổi lại Vân Khuynh, Vân Khuynh sẽ trở về bên cạnh anh, Vân Khuynh là phúc tinh, là người có năng lực, chỉ cần có cô giúp sức, anh có thể gây dựng lại mọi thứ một cách dễ dàng.



Thế nhưng Vân Khuynh lại chẳng thèm ngó ngàng gì tới anh?!



Sao cô có thể không ngó ngàng gì tới anh như vậy?



Anh nhanh chóng chạy về phía trước, nắm lấy tay Vân Khuynh: “Vân Khuynh, em không thể bỏ đi như vậy được! Em trở lại bên cạnh anh đi được không? Em đeo chiếc nhẫn này vào đi. Có phải bây giờ em chê anh nghèo, không có tiền không? Anh nói cho em biết, anh chưa phải mất hết mọi thứ đâu, ba anh đang ở nước ngoài, ông ta cất giấu rất nhiều tiền ở ngân hàng nước ngoài, đợi anh qua đó lấy số tiền đó về, với năng lực của em, chúng ta có thể gây dựng lại mọi thứ thật huy hoàng. Em tin anh đi.”



“Lục Văn Bân, anh buông tôi ra!” Vân Khuynh dùng hết sức muốn rút tay ra, nhưng Lục Văn Bân nắm rất chặt, xương tay cô đều bị nắm đến kêu răng rắc, Vân Khuynh nổi giận: “Lục Văn Bân, tôi nghĩ là anh bị điên rồi! Anh nên đến bệnh viện tâm thần khám đi. Nếu anh còn không buông ta tôi sẽ báo cảnh sát!”



“Vậy em chấp nhận lời cầu hôn của anh đi, em đeo chiếc nhẫn này vào, sau đó đi làm thủ tục ly hôn với Hoắc Nhất Hàng, đi, bây giờ đi liền!” Lục Văn Bân không chịu buông ra.



Vân Khuynh không còn cách nào khác, tình thế cấp bách, chỉ biết cắn thật mạnh vào bàn tay của Lục Văn Bân.



“A!” Lục Văn Bân bị cắn đến đau nhức, cuối cùng cũng buông ra. Lúc Vân Khuynh định chạy vào biệt thự thì đúng lúc Hoắc Nhất Hàng, Tống Tây Hoa và Giang Mạc Thần đi tới, Vân Khuynh thấy họ liền đẩy Lục Văn Bân một cái, nhanh chân chạy về phía Hoắc Nhất Hàng.



Lúc Hoắc Nhất Hàng đi tới, thấy Vân Khuynh đang nói chuyện với một người đàn ông đang quay lưng về phía họ, anh còn tưởng là nhân viên sửa chữa, cho đến khi người đàn ông đó la lên một cách đau đớn, anh mới nhận ra người đó là Lục Văn Bân đã lâu rồi không gặp.



Ánh mắt của anh run lên, anh chạy nhanh về phía trước, ôm Vân Khuynh vào lòng mình.