Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 136 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


“Lục Văn Bân, mày đến đây làm gì?”



Hoắc Nhất Hàng phẫn nộ nạt một tiếng, ngữ khí không thể lạnh lùng hơn nữa.



Lục Văn Bân bị dọa đến đơ người, xém tí đái ra quần.



Nhưng, hắn vẫn kiên trì nắm lấy chiếc nhẫn, tiến lên một bước, nói: “Con không phải đến tìm chú, con đến tìm Khuynh Khuynh.”



“Cái gì? Còn dám gọi em tôi “Khuynh Khuynh”? “Khuynh Khuynh mà mày cũng được phép gọi sao? Đồ khốn!”



Hoắc Nhất Hàng và Vân Khuynh còn chưa kịp nói gì, Giang Mạc Thần đã tức giận lên tiếng trước.



Anh ta xông lên túm lấy áo của Lục Văn Bân, vô cùng tàn ác nói: “Lục Văn Bân, mày cũng không nhìn xem bộ dạng hiện tại của mày, còn dám đến làm phiền em gái tao? Có phải mày chán sống rồi không? Sao? Mày cũng muốn giống như ông mày, mẹ mày và đứa con đó hả, chết khó coi đến thế sao?”



“Sao...sao anh biết mẹ và con tôi chết rồi?” Lục Văn Bân kinh ngạc hỏi lại Giang Mạc Thần.



Cao Thúy Lan và đứa trẻ đều chết tại nhà, lúc đó người còn sống trong nhà ngoài hắn và Dương Liễu ra chỉ còn hai người giúp việc, Dương Liễu chắc chắn cảnh cáo qua người giúp việc không được đem chuyện có người chết ở biệt thự nói ra bên ngoài, sau đó anh ta đến cục cảnh sát, ra khỏi cục cảnh sát rồi mua nhẫn và quần áo thì qua đây luôn, thời gian ngắn như vậy, sao Giang Mạc Thần biết tin con hắn và Cao Thúy Lan chết được chứ?



Giang Mạc Thần chỉ cười móc miệng lên: “Ở Vinh Thành, còn có chuyện gì mà bổn thiếu không biết chứ?”


“Khuynh Khuynh, anh biết sao em thấy không ổn” Hoắc Nhất Hàng dịu dàng nói: “Em vì chuyện đứa trẻ mới sinh ra đã bị ném đến chết?”



“Dạ.” Vân Khuynh gật đầu: “Nó vẫn là đứa trẻ, không phạm sai lầm gì, cứ chết như thế, trong lòng em...”



“Khuynh Khuynh” Hoắc Nhất Hàng ngắt lời Vân Khuynh: “Em đừng vì thế mà thấy tự trách, đây không phải lỗi chúng ta, đứa bé đó, là chết trong nhà của người nhà họ Lục, nó chỉ là công cụ để Dương Liễu vào nhà họ, thân phận của nó, rõ ràng không phải đứa trẻ mà họ trông đợi, ra đi sớm như thế, có thể là một sự giải thoát, nếu không, đợi nó lớn lên, hiểu chuyện rồi, biết mẹ mình, ba mình, ông bà nội là người như thế, thì nó sẽ trở thành người như thế nào?



Hoặc là nó vốn không thể trưởng thành, Lục Thị phá sạn, Dương Liễu nhất định sẽ ly hôn với Lục Văn Bân tìm cành khác để đậu, cô ta ích kỷ độc ác như thế, sao để cho đứa trẻ liên lụy được?”



“Đạo lí đó em đều hiểu, nhưng dù gì cũng là một sinh mạng bé nhỏ!” Vân Khuynh vẫn có chút bực bội không vui.



“Ừ.” Hoắc Nhất Hàng gật đầu: “Cho nên, khi không ai lo cho đứa trẻ đã mất đó, anh đã kêu người đem đứa trẻ hỏa táng rồi, còn đem tro cốt của nó xử lý ổn thỏa, nó coi như đã yên lòng vào đất, em cũng đừng nghĩ nhiều nữa.”



Tâm trạng Vân Khuynh cũng đỡ hơn chút, cô biết, Hoắc Nhất Hàng làm như thế, đều là vì cô, anh sợ cô vì chuyện đứa trẻ chết thảm mà thấy hổ thẹn không yên, dù gì, bọn họ và đứa bé đó cũng không có bất cứ quan hệ gì.



“Nhất Hàng, cám ơn anh, anh luôn tỉ mỉ như thế, đến tâm tình của em cũng lo nghĩ tới, đời này có thể gặp anh, là may mắn của em.” Lời này, là lời dưới đáy lòng của Vân Khuynh, cô càng ngày càng cảm thấy cô đã gả cho người đàn ông tốt nhất trên đời này.



Hoắc Nhất Hàng cười nhẹ nói: “Khuynh Khuynh, bổ dạng thành khẩn cảm ơn anh của em thật đáng yêu, chúng ta lời vợ chồng, không nên anh cám ơn em em cám ơn anh, nhưng nếu em thật lòng muốn cảm ơn anh, anh cũng miễn cưỡng chấp nhận, nhưng nội dung cảm ơn, có thể để anh quyết định?”



Anh rút cánh tay mình lại, ghé sát vào tai của Vân Khuynh, nói câu gì đó, mắt Vân Khuynh bỗng đỏ lên....