Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 141 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


“Một kẻ giết người, cũng còn mặt mũi để nói cứu à!” Lục Văn Bân nhìn vào khuôn mặt của Dương Liễu đang bị axit ăn mòn, chỉ cảm thấy rất hạnh phúc. “Tôi phá hỏng khuôn mặt cáo già của cô, tôi xem cô làm cách nào để quyến rũ đàn ông nữa! Nói tôi là phế vật, thì tôi sẽ làm cô trở nên xấu xí!”



Lục Văn Bân đã không nhận ra rằng hành vi của mình đã là một tội ác, hoặc là nói rằng thần kinh của anh ta có chút vấn đề rồi. Sự hoang tưởng, giận dữ và thù hận khiến anh ta trở nên vô lý, anh ta đã gây thương tích trong đồn cảnh sát!



Nhưng anh ta vui là được.



“Đĩ điếm! Không phải là cô dựa vào chính khuôn mặt của mình để tỏ vẻ tội nghiệp và quyến rũ đàn ông đó sao? Tôi nói cho cô biết, axit mà tôi tạt lên mặt cô là tôi cố tình thanh lọc nó ra đó. Khuôn mặt này của cô, mãi mãi không phục hồi được nữa, hahaha để rồi xem, một người đàn bà xấu xí như vậy thì còn đàn ông nào thích cô nữa!



Không phải suy nghĩ rằng sau khi ly hôn với tôi thì tìm người tiếp theo sao? Mùa xuân của cô sẽ không bao giờ đến nữa đâu!



Tôi đã tìm thấy bằng chứng rồi, bằng chứng là cô đẩy mẹ tôi và đứa con của cô xuống lầu, tôi còn có cả bằng chứng cô dùng thẻ ngân hàng nước ngoài để đưa cho đại ca xã hội đen trong khu đèn đỏ một cọc tiền lớn, và số tiền này là dùng để hảm hại mẹ tôi!



Tiện nhân, cô chỉ chỗ cho họ để bạo hành mẹ tôi, đó cũng là một tội ác. Cô và các trai bao rách nát của cô cũng bị lục ra hết rồi, những hình ảnh cô ở nước ngoài cũng có người đã gửi bản sao cho tôi rồi. Cảnh sát sẽ điều tra rõ ràng lịch sử của cô, cô hãy chờ đợi để chấp nhận hình phạt nghiêm khắc nhất với khuôn mặt xấu xí này đi! Hahaha”



Lục Văn Bân cười thật to, khiến người khác cảm thấy đáng sợ.



Dương Liễu lần đầu tiên nhận ra rằng Lục Văn Bân tệ hại đến như vậy. Anh ta điên lên và có thể tiêu diệt cô ta bất cứ lúc nào, là do cô ta đã có coi thường anh ta.



Tuy nhiên, đã muộn rồi!



Cảnh sát lao vào trong, giữ lấy Lục Văn Bân, vội vài đưa Dương Liễu đến bệnh viện.



Sau khi sơ cứu, tính mạng của Dương Liễu đã được cứu sống, nhưng khuôn mặt thì đã bị bỏng nặng bởi axit. Như những gì Lục Văn Bân nói, không thể nào hồi phục lại được nữa. Hơn nữa, tiếng hét mạnh mẽ của cô ta lúc nãy cũng khiến cho axit chảy vào mắt và miệng. Khiến cho mắt trái và cuốn họng đều bị đốt cháy, trở thành một người xấu tệ hại với giọng nói khàn khàn!




Chỉ khi ở bên cạnh Hoắc Nhất Hàng, cô ta mới cảm thấy an toàn và có thể an tâm ngủ ngon một lúc.



Hơn nữa trong thời gian này cô ấy và Hoắc Nhất Hàng luôn bận rộn để đối phó với Lục gia, không có nhiều thời gian bên cạnh nhau.



Hoắc Nhất Hàng nhìn thấy Vân Khuynh ngủ thiếp đi, anh ta tăng nhiệt độ trong xe lên hai độ và tiếp tục lái xe về phía trước….



Đợi đến khi Vân Khuynh tỉnh dậy, phát hiện ra xe đã dừng lại rồi, trong xe chỉ còn lại một mình cô. Cô ta lúc ấy có chút hoảng sợ và đi tìm Hoắc Nhất Hàng.



Vừa mở cửa xe ra, một mùi thơm ngọt ngào quyến rũ xuất hiện trên bề mặt, cô nhìn về phía trước nhìn thấy trước mắt là một cây hoa anh đào!



Thì ra là Hoắc Nhất Hàng lái xe đến một khu rừng cây anh đào.



Trong ánh nắng ấm áp, những bông hoa anh đào đang nở trên cành và không khí đầy hương thơm. Tâm trạng của mọi người dường như trở nên rõ ràng hơn.



“Khuynh Khuynh!” Giọng nói quen thuộc phát ra từ phía sau.



Vân Khuynh quay người, ngẩng đầu lên và tìm kiếm âm thanh thì mới phát hiện ra Hoắc Nhất Hàng đang ngồi trên một cây đào.



Giá trị khuôn mặt của Hoắc Nhất Hàng đã rất cao. Những cây hoa đầy bông đào khiến anh ta trông giống như một thần tiên. Nếu như trên người anh ta không phải mặc một bộ đồ hiện đại mà là mặc loại áo choàng rộng tay, có lẽ nó sẽ phù hợp với bối cảnh hơn.



Nhưng là như vậy, anh ta cũng là một chàng nam thần đẹp trai. Đặc biệt là một nụ cười càng khiến cho người khác không khỏi ấn tượng!