Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 142 :
Ngày đăng: 11:42 19/04/20
Mỹ nhân không phân biệt nam nữ, chỉ cần là đẹp, ai cũng đều thích.
Vân Khuynh tự biết không phải là con người nhìn mặt nhìn nhan sắc, nhưng Hoắc Nhất Hàng đẹp đẽ thế kia, cũng khiến nhịp đập của cô nhanh hơn mấy nhịp.
“Khuynh Khuynh, em là bị vẻ đẹp thịnh thế của anh làm chao đảo rồi sao?” Hoắc Nhất Hàng ở trước mặt Vân Khuynh luôn có tính “tự yêu mình”, nhìn thấy Vân Khuynh si mê nhìn anh không nói chuyện, tâm trạng khá tốt, nhịn không được buông lời trêu ghẹo.
“Anh ngồi trên cây làm gì thế?” Vân Khuynh lúc này mới phản ứng, vòng qua đầu xe đi đến dưới gốc cây mà Hoắc Nhất Hàng đang ngồi, ngẩng đầu nhìn Hoắc Nhất Hàng, trời xanh, hoa đào và trai đẹp, gần như đến trình độ thưởng thức của con mắt cũng cao được vài cấp bậc.
“Em lên đây thì sẽ biết!” Hoắc Nhất Hàng leo xuống hai cành cây, đưa tay về hướng Vân Khuynh.
Anh đây là muốn cô leo lên cây giống như anh?
Cô còn đang mặc đầm đấy.
“Mau lên đây đi, Khuynh Khuynh, không dám sao?” Hoắc Nhất Hàng có ý muốn chọc tức Vân Khuynh, còn cho cô một nụ cười mê người.
Cũng không biết có phải nụ cười của Hoắc Nhất Hàng quá xảo quyệt, hay là cách chọc tức của anh có tác dụng rồi, Vân Khuynh vừa cắn răng, đưa tay qua đó.
Thế là, sống được hai mươi mấy năm, Vân Khuynh lần đầu tiên leo lên cây.
Nhưng cô không có ngồi lên cành cây, mà là bị Hoắc Nhất Hàng ôm chầm ngồi vào lòng anh.
“Khuynh Khuynh, em xem!” Vân Khuynh ngồi vững xong, Hoắc Nhất Hàng đưa tay chỉ vào chiếc xe, nói, “Anh ngồi trên xem mỹ nhân đang ngủ, mỹ nhân đang ngủ ở trong mộng gặp được anh.”
Vân Khuynh lúc này mới phát hiện, cửa kính của vị trí lái xe là đang mở, từ góc độ trên cây nhìn qua đó, vừa đúng nhìn thấy rõ ràng tình hình của ví trí phụ lái.
Vân Khuynh tức thời cảm thấy trên mặt có chút nóng lên, lòng nghĩ, vẻ mặt vừa ngủ lúc này của cô đã bị anh nhìn thấy? Vậy sau khi cô ngủ rồi, không có làm những động tác khiếm nhã chứ?
“Cái gì……” Vân Khuynh vừa ngẩng đầu lên, nụ hôn của Hoắc Nhất Hàng chuẩn bị không sai áp vào môi cô, “Uhm.”
Trong gió xuân của người say, cháy bỏng rực rỡ trên cây hoa đào, hai người tình cảm sâu đậm hôn nhau ngọt ngào.
Trên những cành cây cao hơn, cánh hoa anh đào chín muồi bị gió thổi rơi xuống, như là cơn mưa rơi rớt xuống thân hai người, đẹp đẽ như là một bức tranh đẹp!
Hôn vừa xong, hai người đều có chút thở hỗn hễn.
Hoắc Nhất Hàng cười nhẹ một tiếng, “Khuynh Khuynh, vừa nãy, như là nụ hôn định tình của chúng ta chứ?”
“Uhm?” Vân Khuynh còn có chút mơ hồ.
Mỗi một lần hôn Hoắc Nhất Hàng, cô đều có chút mơ hồ. khí trường của anh quá mạnh mẽ, mang đến cho cô cảm giác quá dễ dàng khiến cô mê mẩn, cô không có một lần chiếm lấy được sự chủ động, đều là do anh dẫn lối, một cái không cẩn thận, liền bị lún sâu xuống.
“Anh cảm thấy rất ngọt, ngọt đến chưa từng có qua.” Hoắc Nhất hàng kề cận tai của Vân Khuynh nói, “Nhưng anh vẫn muốn ngọt hơn thế.”
Lời nói vừa buông, anh ôm lấy Vân Khuynh xuống một cành cây, sau đó, nhảy xuống cây.
Vân Khuynh không một chút chuẩn bị, sợ đến hoang mang ôm lấy cổ anh.
Cây hoa đào không cao lắm, hai người chỉ đứng ở giữa vị trí cây hoa đào, Hoắc Nhất Hàng ôm chầm lấy Vân Khuynh nhảy xuống sẽ hơi mất sức tí, nhưng áp lực không lớn, hoàn toàn vững vàng chạm đất.
Nhưng phản ứng của Vân Khuynh khiến anh gợi lên tâm tư muốn chọc ghẹo cô, thế là, lúc đầu đôi chân anh đã đứng vững, nhưng lại cố ý cong một chân về trước, ôm chầm lấy Vân Khuynh ngã nhoài xuống đất, đương nhiên là anh ở trên, cô ở dưới.
Trên mặt đất rơi xuống một lớp cánh hoa đào, Vân Khuynh nằm dưới đất, như là nằm trên tấm thảm màu hồng, cánh hoa anh đào hồng non khiến mặt cô đỏ bừng, trang trí lên đó càng rung động chói lọi, đôi môi ấy hơi hé, càng kiều diễm xinh tươi hấp dẫn người khác.
Hoắc Nhất Hàng lại một lần không nhịn được hôn lên ấy…