Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 143 :
Ngày đăng: 11:42 19/04/20
Ánh nắng mùa xuân ấm áp chiếu vào khu rừng cây hoa đào này, những cánh hoa đào hồng nho lần lượt như cơn mưa rì rào rơi xuống, ngay cả gió cũng khiến người ta say mê đến thế, càng huống chi rằng người yêu đang ôm trong lòng?
Tâm trạng của Hoắc Nhất Hàng vui mừng đấy, ở cái không gian rộng rãi như thế, cơ thể càng tự do hơn, anh đương nhiên không hề do dự lựa chọn đem nhiệt tình của mình đều chăm chú lên người của Vân Khuynh.
“Khuynh Khuynh, anh yêu em!” Mỗi một lần hôn Vân Khuynh, Hoắc Nhất Hàng đều nói như thế, giọng nói khàn trầm, tình ý tràn đầy, hình như muốn đem toàn bộ tình yêu của cả đời đều nói ra.
Xác định được tâm ý của bản thân với Hoắc Nhất Hàng, Vân Khuynh cũng nhẹ nhõm lòng xuống, oán và hận khiến người ta đau khổ, yêu lại khiến người ta vui vẻ, nhẹ nhàng và thoải mái.
Trong cảm giác tuyệt đẹp như thế, Vân Khuynh không những không từ chối nụ hôn của Hoắc Nhất Hàng, còn chủ động dang tay ôm lấy cổ anh, bắt đầu đáp lại anh.
Lời đáp lại như thế khiến Hoắc Nhất Hàng càng nhiệt huyết sôi sục, nụ hôn nóng rực từng một cái lại một cái hôn lên môi của Vân Khuynh, nhưng lại từ từ không vừa ý sự quấn quýt giữa lưỡi và môi, thế là đem nụ hôn cháy bỏng hôn lên khuôn mặt thuần khiết, trên cổ thon dài trắng mút, trên xương đòn tinh tế của Vân Khuynh, và tiếp tục hướng xuống……
Nhưng lại gặp phải trở ngại về y phục, thế là, anh một bên tiếp tục hôn Vân Khuynh, một bên đưa tay ra, nhanh gọn cởi y phục của Vân Khuynh ra.
Phần trên tháo được một nửa, gió thối thoáng qua, Vân Khuynh cảm giác được cơn lạnh, tỉnh táo lại, vội vàng nắm lấy tay của Hoắc Nhất Hàng, “Đừng, còn ở bên ngoài.”
“Bên ngoài thì sao?” Hoắc Nhất Hàng giọng nói khàn khàn, hơi thở hơi gấp hỏi, sự nóng rực trong mắt một nửa cũng chưa vơi đi.
“Bên ngoài……cái đó……bất cứ lúc nào cũng sẽ có người qua đến.” Vân Khuynh ngoảnh đầu qua, nhìn sang xung quanh, đôi má đỏ bừng lên, còn kiều diễm động lòng hơn cánh hoa đào.
Hoắc Nhất Hàng còn tưởng Vân Khuynh là vì chuyện gì khó xử rồi, không nghĩ đến là do ngượng ngùng, sợ người khác thấy được.
Anh ngã người xuống, ghé sát vào tai Vân Khuynh cố ý trêu ghẹo cô, “Khuynh Khuynh, em trước đó không phải chê bai anh quá nghiêm túc rồi sao? Anh không mấy dễ dàng nắm bắt được một cơ hội không nghiêm túc, em tại sao còn ngượng ngùng? Thật ra, có người chẳng phải càng tốt sao, càng kích thích……”
“Không muốn!” Vân Khuynh lập tức đưa tay đẩy Hoắc Nhất Hàng ra, “Chuyện này làm sao có thể cho người khác thấy được chứ? Em không muốn, anh mau dậy đi, em……em định về nhà.”
Trong chuyện tình của nam nữ, cô vốn dĩ rất nghiêm chỉnh, không đùa được như thế, vừa nãy bị sự quyến rũ của anh làm mê hoặc, mới hôn nhau với anh, nhưng bây giờ cô đã tỉnh táo rồi, cô ngượng ngùng không muốn tiếp tục nữa, đặc biệt, anh không ngờ còn hi vọng người ta qua đây trông thấy?
Nghĩ như thế, Hoắc Nhất Hàng lại cười nhẹ một tiếng.
“Nhất Hàng, anh cười gì đó?” Vân Khuynh ngoảnh đầu lại, ngẩng đầu nhìn vào Hoắc Nhất Hàng, “Có chuyện gì vui sao?”
“Tạm thời không có,” Hoắc Nhất Hàng trả lời, “Anh chỉ là đang nghĩ, biểu hiện vừa nãy của chúng ta không tồi, có khi nào vì thế có kết tinh của tình yêu không.”
Kết tinh của tình yêu?
Vân Khuynh ngây người một hồi, mới hiểu ra là, Hoắc Nhất Hàng nói cô có khi nào vì thế có thai không.
Trong lòng cô có chút hoang mang, cô vẫn chưa chuẩn bị tâm lý có con đấy.
“Vậy chúng ta khẩn trương đi mua thuốc tránh thai uống?” Vân Khuynh nóng vội nói.
Hoắc Nhất Hàng đôi mày hơi cau lại, cô muốn mua thuốc uống? Cô……không muốn sinh con với anh sao?
Tâm trạng vui vẻ như thế bị câu nói này của Vân Khuynh, liền tiêu tan hết.
Nhưng ở giây phía sau, Vân Khuynh lại nói, “Không được! Không thể uống thuốc, lỡ như đứa con đó đến thật, em làm sao nhẫn tâm giết chết nó?”
“Khuynh Khuynh, em thíc trẻ con không?” Hoắc Nhất Hàng hỏi.
Vân Khuynh im lặng một hồi, không hề trả lời trực tiếp câu hỏi của Hoắc Nhất Hàng, mà là nói, “Lúc em còn nhỏ, thì đã đi theo bà nội, xung quanh không có nhiều đứa trẻ, sau này, sau khi Vân Bính Hoa và Tô Tương đưa Dương Liễu rước đến Vân gia, cô ta được tính là một đứa trẻ chứ, đứa trẻ nhỏ hơn em một chút, ấn tượng của em về trẻ con, chỉ là mưu kế đầy bụng của Dương Liễu, ô uế đầy miệng và kiêu ngạo tàn độc, em biết không phải mỗi một đứa trẻ nào đều ở lúc nhỏ đã mưu kế nham hiểm và thâm độc như thế, nhưng em không thể không thừa nhận, cô ta mang cho em nỗi ám ảnh vẫn còn tồn tại.”
“Nhưng Dương Liễu hôm nay sẽ bị tử hình rồi!” Hoắc Nhất hàng nói, “Không lẽ em định mang nỗi ám ảnh của cô ta suốt đời sao?”