Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 144 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


“Khuynh Khuynh, Dương Liễu là Dương Liễu, em là em, đứa con cô ta sinh ra ba ruột không rõ, chết bi thương, nhưng đứa con em sinh ra khẳng định không phải thế!”



Hoắc Nhất Hàng kiên nhẫn và ôn hòa nói với Vân Khuynh, “Khuynh Khuynh, Dương Liễu nham hiểm, ác độc, em thì quang minh, lương thiện, đứa con của em và anh, nhất định sẽ trở thành người ưu tú nhất cũng là người ấm áp nhất trên đời này! Em phải tin tưởng bản thân, cũng tinh tưởng anh, được không?”



“Nhất Hàng, anh căng thẳng rồi,” Vân Khuynh nở một nụ cười mỉm trên mặt, nói tiếp, “Anh không cần lo lắng, em không hề xem thường bản thân, cũng không hề không tin tưởng anh, em chỉ là vẫn chưa có tâm lý chuẩn bị thôi.



Môi trường từ nhỏ đến lớn đã tạo ra ảnh hưởng rất lớn với em, em cũng đang cố gắng tiêu diệt ảnh hưởng này, nhưng rất đáng tiếc, đây không phải thời gian ngắn có thể làm được, em sẽ tiếp tục nỗ lực.



Anh yên tâm, nếu như có con thật, em sẽ không bỏ nó đâu, nếu như không có, em cũng sẽ cố gắng điều chỉnh tốt tâm thái của em, cho dù là vì không phụ lòng sự tương ngộ tương tri của chúng ta, em cũng sẽ sinh một đứa con thuộc về chúng ta.”



“Em nói như thế, anh mới yên tâm,” Hoắc Nhất Hàng nói, đem Vân Khuynh ôm vào lòng càng chặt hơn, “Khuynh Khuynh, anh vẫn luôn muốn cám ơn duyên phận để chúng ta gặp nhau, anh đến không đủ sớm, may mà vẫn không muộn, ngày xưa, chỉ có mẹ ruột là người thân yêu của anh, bây giờ, có em rồi, cuộc đời còn lại của anh, có mẹ ruột, có em, có đứa con của chúng ta, cũng mãn nguyện lắm rồi.”



“Em cảm thấy câu nói này của anh nói đến bản thân già rồi,” Vân Khuynh cười cười, nói, “Cuộc đời phía sau còn dài lắm, anh tốt với em, em cũng sẽ tốt với anh.”



Hình như từ lúc sau khi gặp được Hoắc Nhất Hàng, cô không còn tồi tệ, xui xẻo, bi thương như thế nữa rồi, cô trong bất giác ỷ lại người đàn ông này, thích người đàn ông này, chỉ cần anh không ruồng bỏ cô, cô quyết định cả đời này, chỉ có anh thôi!



Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng đều tưởng rằng, ám ảnh sẽ như thế đi qua, tương lai, chỉ cần nghĩ theo hướng tuyệt đẹp, tất cả những chuyện tốt, đều sẽ xảy ra.



Trái lại, trên thế gian này chuyện không như ý trong mười cũng có một vài, cứ trong lúc con người không hề đề phòng, liền đả kích một cách tàn nhẫn!



Ngắm hoa đào xong, Hoắc Nhất Hàng liền lái xe đưa Vân Khuynh về đến Quân Tỉ sơn trang, hôn lễ của bọn họ sẽ tổ chức tại “biệt thự Hoắc gia” được xây dựng trên nền tảng là nhà tổ Vân gia, hai ngày nay phải chuyển nhà, bố trí cũng phải bắt đầu làm, Hoắc Nhất Hàng liền qua bên đó sắp xếp.



Hoắc Thành Quân đi qua bên Hoắc Nhất Hàng sắp xếp hành lý, Vân Khuynh cũng bắt đầu sắp xếp hành lý ở nơi cô ở.
Tại sao? Tại sao cô từ nho nhỏ đã bắt đầu bày mưu, cực khổ, tốn tâm tư nhiều năm, không mấy dễ dàng leo lên được vị trí Lục gia đại thiếu phú nhân, nhưng thì ra lại là một vị trí căn bản ngồi không vững, không hưởng thụ được vinh hoa phú quý mà cô mong muốn, không có ai ngưỡng mộ cô, ganh tị cô, ngẩng đầu nhìn cô, chỉ có châm biếm vô số cô, chê bai cô, chửi mắng cô, đến cuối cùng, cô còn trở thành tội phạm người người muốn giết, người luân lạc tàn phế xấu xí!



Còn Vân Khuynh thì sao? Rõ ràng đã bị cô tính kế làm mất đi bà nội, mất đi ba mẹ ruột thịt, mất đi chồng, mất đi bối cảnh…….nhưng Vân Khuynh lại gặp được người đàn ông tốt là Hoắc Nhất Hàng, bắt đầu cuộc đời càng sáng sủa và đắc ý!



Cô từ bên Vân Khuynh giành lấy Lục Văn Bân, không những không tạo thành nhiều đả kích lớn cho Vân Khuynh, trái lại giống như cô đang dọn lấy đống rác không cần nữa của Vân Khuynh vậy.



Người Lục gia tồi tệ, ông chồng ích kỉ và lạm tình, Vân Bính Hoa và Tô Tương phiền phức, những cái tên không tốt đều bị Dương Liễu cô đây gánh hết, Vân Khuynh trái lại cả người nhẹ nhõm trở thành người yêu của Hoắc Nhất Hàng, trở thành nữ thần vạn người Vinh Thành mến mộ và sùng bái!



Dựa vào đâu! Cô không can tâm! Cô rất hận!



Không! Cô không đợi được sau này báo thù Vân Khuynh, cô phải hủy hoại luôn Vân Khuynh, rồi mới bỏ trốn!



Cô phải khiến Vân Khuynh trở nên còn thảm thương hơn cô!



Lúc này, Dương Liễu vừa đúng lúc nhìn thấy có một nhân viên giao hàng trẻ tuổi lái một chiếc xe nhỏ từ bên quảng trường qua đến, cô xông qua chặn chiếc xe đó, bảo là di động của mình quên mang theo, phải lập tức chạy đến khu nhỏ gần đó cứu người, cô còn giải thích giọng nói là lúc cứu người ở hỏa trường làm hư hại đấy.



Nhân viên giao hàng trẻ tuổi nhìn thấy cô mặc y phục y tá, lại là phụ nữ, khen cô bỏ mình cứu người, cho cô ngồi ở phía sau buồng xe.



Xe chạy đến một nơi không người, Dương Liễu nói dối bản thân không cẩn thận làm hư một kiện bưu phẩm, để nhân viên giao hàng dừng xe xem thử nghiêm trọng không, ngay lúc nhân viên giao hàng đang xem bưu phẩm, Dương Liễu liền chích một mũi an thần cho nhân viên giao hàng……đặt nhân viên bưu điện xuống xong, cô lại thay lên áo khoác của nhân viên giao hàng, lái chiếc xe bưu điện đi đến Quân Tỉ sơn trang.



Lúc bước vào cửa, bảo vệ cửa vốn dĩ phải điều tra đấy, Dương Liễu nói là đưa bưu phẩm cho Vân Khuynh, có một cô gái trẻ tuổi nghe thấy tên của Vân Khuynh, liền nhiệt tình nói cô cũng là đi tìm Vân Khuynh và nói với bảo vệ cô là nhân viên mới của công ty Vân Khanh, cấp trên là Tống Tây Hoa, cầm lấy cũng là di động của Tống Tây Hoa, bảo vệ mới an tâm, cũng phớt lờ kiểm tra Dương Liễu, cho Dương Liễu và cô gái trẻ tuổi kia cùng nhau thả vào……