Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 161 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Ánh đèn trong phòng sách rất sáng sủa, có thể nhìn thấy tình hình trong phòng rõ ràng.



Không tính sofa rộng lớn, cả người Lôi Hoan Ni đè lên người của Hoắc Nhất Hàng, áo khoác tùy ý vứt xuống đất, dây của nội y trượt xuống một sợi, từ góc độ của Vân Khuynh nhìn qua đó, giống như hai người đang hôn nhau.



Trong lòng Vân Khuynh trầm xuống mạnh mẽ, trên người cũng nổi lên một cơn lạnh lẽo khó chịu.



Cho dù không có tình cảm vợ chồng, đột nhiên nhìn thấy chồng mình đi cùng với người phụ nữ khác cũng sẽ không có cảm giác tốt gì, càng huống chi, Vân Khuynh và Hoắc Nhất Hàng trải qua nhiều thứ như thế, đối với Hoắc Nhất Hàng, sớm đã có tình cảm sâu đậm rồi. Đương nhiên càng không muốn thấy người đàn ông của mình dính phải mùi hương của phụ nữ khác.



Sắc mặt cô có chút không tốt, còn có cảm giác muốn lập tức quay người rời khỏi đây.



Nhưng trong lòng cô lại biết rất rõ, càng ở trong tình huống này, càng phải bình tĩnh lại, cô không phải trước đó mới nói qua tuyệt đối tin tưởng chồng mình?



Thị giác mãnh liệt đả kích rất lớn, nhưng không nhất định là chân tướng của sự thật!



Lúc trong vài giây, trong lòng Vân Khuynh đã lóe lên vài suy nghĩ, cô lạnh lùng mở miệng, “Nghe người Lôi gia nói, chồng của tôi uống say rồi? Tôi đến đón chồng tôi về nhà? Nhưng không biết Lôi tiểu thư với hành vi lợi dụng nguời khác như vậy là chuyện như thế nào?”



Sau khi bình tĩnh, Vân Khuynh phát hiện, hồi nãy đến giờ đều là Lôi Hoan Ni tự diễn một mình, Hoắc Nhất Hàng trên sự thật không những không trả lời, ngay cả bộ vest trên người, giày da dưới chân cũng vẫn còn đang mang đàng hoàng.



Đúng rồi, cô chỉ nói có hai câu này.



“Cô……cô nói bừa gì thế? Cái gì lợi dụng người khác? Rõ ràng là tôi và anh Nhất Hàng hai người thương nhau……ai cho cô vào đây hả!” Lôi Hoan Ni ngây người một lát, mới giận dữ nói với Vân Khuynh, “Tôi biết cô là ai, chẳng qua là người phụ nữ mà anh Nhất Hàng nhất thời thích đồ mẻ mà lấy về sao? Cô đừng đắc ý, anh Nhất Hàng vừa nãy đã hứa với tôi, về sẽ ly hôn với cô, cũng không xem bản thân có bao nhiêu cân lạng, còn dám giật đàn ông với Lôi Hoan Ni tôi! Về nhà? Về cái gì nhà? Đúng là nực cười!”


Đáng tiếc Hoắc Nhất Hàng lại không biết, cho dù Vân Khuynh trấn tĩnh biết mấy, gặp đến chuyện liên quan đến anh, tâm trạng cũng sẽ chịu ảnh hưởng, lý trí là bề mặt thôi, hai người phụ nữ cãi nhau, căn bản không có cách nói có người sẽ biết khó mà lui này.



Hơn nữa, Lôi Hoan Ni cũng bắt đầu ăn nói ngang ngược mắng Vân Khuynh.



Anh đương nhiên không thể để vợ mình bị mắng, cũng thể tiếp tục giả ngất nữa rồi.



Sự đột nhiên lên tiếng của Hoắc Nhất Hàng, không những để biểu cảm của Lôi Hoan Ni sụp xuống, ngay cả Vân Khuynh cũng ngây ra.



Nhìn thấy ánh mắt anh minh bạch, làm gì có bộ dạng nửa tỉnh nửa mê, tâm trạng cô đột nhiên trở nên không tốt, cô nói với Lôi Hoan Ni lâu như thế, nhưng anh lại giả ngất xem kịch.



Cau mày một hồi, Vân Khuynh vẫn là đi qua đó, buồn bã nói, “Nhất Hàng, người Lôi gia nói anh uống say rượu, cho em qua đây đón anh, nếu anh có thể đi được, thì chúng ta về nhà!”



Đây rõ ràng là một câu hỏi, nhưng lại bị Vân Khuynh nói thành câu cảm thán, rõ ràng, là giận rồi.



Hoắc Nhất Hàng cũng lập tức cảm giác được, vội đứng dậy ngay, chỉnh lại quần áo của mình, quay lưng lại nói với Lôi Hoan Ni, “Lôi tiểu thư, chuyện lần này tôi sẽ ghi nhớ, đợi Lôi Đông Hãn trở về, mời anh ta qua đó uống trà!”



Nói xong, anh liền bước nhanh lên trước, giảm giọng điệu xuống rất dịu dàng, “Khuynh Khuynh, chúng ta về nhà thôi!”



Ánh nhìn của Vân Khuynh rơi vào cái bàn tay đặt trên eo của mình, trong đầu hiện lên cảnh vừa nãy Lôi Hoan Ni đè lên người của Hoắc Nhất Hàng, tâm trạng càng tồi tệ hơn, nhưng trước mặt Lôi Hoan Ni, không có thể hiện ra, mà là thuận theo ý của Hoắc Nhất Hàng, hai người cùng nhau bước ra khỏi phòng sách của Lôi Đông Hãn.



Nhưng vừa ra khỏi cửa chính của Lôi gia, cô liền lập tức kéo ra khoảng cách ở giữa với Hoắc Nhất Hàng.