Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 162 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Vân Khuynh hiển nhiên là tức giận rồi.



Chẳng phải là vì chuyện Lôi Hoan Ni bám lấy Hoắc Nhất Hàng, mà là vì Hoắc Nhất Hàng rõ ràng không có tí chuyện gì, trên người thậm chí không hề có chút mùi rượu nào, nhưng anh lại cố ý giả ngất, dò thám cô? Không tin tưởng cô? Hay là cảm thấy cô cãi nhau với Lôi Hoan Ni rất “hay”? Anh rất thích thú xem bộ phim này?



Cho dù là nhìn thấy cảnh thị giác bị đả kích lớn đến thế cô đều kiên định không dời tin tưởng anh, nhưng anh lại không đủ tin tưởng với cô? Còn lấy Lôi Hoan Ni ra để dò thám cô?



Nghĩ càng nhiều, Vân Khuynh lại càng giận, trong lòng buồn bã, nhịp đi của bước chân vì thế tăng nhanh, trên người nổi lên một cảm giác lạnh lùng “Đừng đụng em, đừng tiếp cận em!”.



Trong lòng Hoắc Nhất Hàng tức thời có chút hoang mang, lần này của anh, đúng thật làm Vân Khuynh giận rồi.



“Khuynh Khuynh, em đi chậm chút, em đợi anh với.” Hoắc Nhất Hàng vội vàng đuổi theo Vân Khuynh, nắm lấy tay Vân Khuynh.



Nhưng lại bị cô dùng sức hất ra, “Đừng lấy tay anh đụng em!”



Khuôn mặt Hoắc Nhất Hàng cứng đơ lại, một bên duy trì nhịp đi với Vân Khuynh, một bên giải thích nói, “Khuynh Khuynh, chuyện không như em nhìn thấy đâu, giữa anh và Lôi Hoan Ni không có chuyện gì xảy ra, em xem, áo quần anh vẫn còn đang mặc, cô ta là có ý đồ, muốn lợi dụng cảnh tượng giả này để ly gián mối quan hệ của chúng ta, đây đều là cô ta……”



“Lôi Hoan Ni có ý đồ gì, em rất rõ ràng!” Vân Khuyên đứng ngay tại chỗ, lạnh lẽo nhìn sang Hoắc Nhất Hàng, “Anh chẳng phải đều nghe những lời của em và Lôi Hoan Ni nói rồi sao? Em không hề nghi ngờ qua anh sẽ xảy ra chuyện gì với cô ta, cô ta chẳng phải nói mấy năm trước đã quen biết anh? Không phải nói hai người xém tí là kết hôn? Anh nếu như muốn xảy chuyện gì với cô ta, sớm đã xảy ra rồi chứ? Không cần đợi đến bây giờ.”



“Vậy tại sao em giận?” Hoắc Nhất Hàng hơi cau mày.



Âm mưu của Lôi Hoan Ni không thực hiện được, cô cũng không có hiểu lầm giữa Lôi Hoan Ni và anh có xảy ra chuyện gì, vậy cô tại sao lại đột nhiên thay đổi sắc mặt?



“Tức giận?” Vân Khuynh nói, “Anh cảm thấy em tức giận rồi? Vậy đại khái là vừa nãy em quá tập trung trong phần biểu diễn, vẫn chưa kịp thu về nữa! Tại sao? Tôi biểu diễn còn được không? Anh xem có thấy hay không? Hay là nói, anh đối với kết quả bản thân đích thân dò thám em, hài lòng không?”



Lời nói này vừa dứt, Vân Khuynh chưa đợi Hoắc Nhất Hàng trả lời, lại quay lưng tiếp tục bước đi, bước càng nhanh hơn, hiển nhiên lại càng giận hơn!



Biểu diễn? Dò thám?



Hoắc Nhất Hàng nghĩ ngợi lại, liền hiểu ra được, Vân Khuynh giận là anh rõ ràng không có chuyện gì, nhưng lại mặc cho Lôi Hoan Ni đè lên người anh, còn giả vờ ngất xem kịch.


“Giang Mạc Thần, tôi có thể hỏi anh, anh tại sao lại nhất định bám lấy tôi như thế?”



“Anh xem thử tôi, thân cao chưa đến một mét bảy, thể trọng vượt qua 120, không có ngực cũng không có mông, mắt lại nhỏ, mũi lại xẹp, miệng lại to, răng lại lệch, ra không được phòng khách, cũng vào không được nhà bếp, cả người không có chút ưu điểm nào, anh không cảm thấy yêu tôi, có tổn thất đến danh tiếng tốt Vinh Thành Giang thiếu của anh sao?”



“Hay là như vậy, anh giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi, trước đó chúng ta bất kể xảy ra chuyện gì, đều một nét bút xóa hết, anh coi như chưa từng gặp qua người tồi tệ như tôi thế này, tôi ngày sau bất kể ở nơi đâu gặp được anh cũng tìm cách vòng đường đi, được chứ?”



Cố Du cũng không còn cách nào, vì muốn rời khỏi “cầm thú” lớn Giang Mạc Thần này, đã không tiếc tự chê bai mình.



Giang Mạc Thần vẫn đúng là tỉ mỉ quan sát Cố Du một hồi.



Thân cao chưa đến một mét bảy?



Anh cao một mét tám năm, nhưng cô chỉ lùn hơn anh nửa cái đầu, một mét bảy có dư chút được chứ?



Thể trọng vượt quá 120? Anh đâu phải chưa ôm qua cô, nhẹ như là lông vũ vậy, căn bản là không thể có 120, đoán là ngay cả 90 cũng không có.



Không ngực cũng không mông? Xem cảm giác tay của anh là giả sao?



Còn chuyện khác thì……



“Không sao, bổn thiếu thích kiểu người không thích đề cao bản thân như em, không ngực không chân kì cục xấu xí, bổn thiếu không cần em ra phòng khách, càng không cần em phải vào nhà bếp, em chỉ cần ngoan ngoãn đợi gả cho bổn thiếu, dưỡng tốt cơ thể, mỗi ngày cho bảo bối của bổn thiếu ăn no là được rồi!”



Vừa nói, ánh nhìn của anh còn cố ý ám chỉ hướng xuống dưới.



Cố Du nhìn theo ám chỉ của anh nhìn xuống, nhìn thấy đã có vật gì đó phồng như dù lên, sắc mặt trầm hẳn xuống, đẩy Giang Mạc Thần ra, “Cầm thú!”



Cô quay lưng đi về phía phòng tắm, một khuôn mặt đỏ bừng.



Âm thanh của Giang Mạc Thần vang lên từ đằng sau, “Du Nhi, em muốn đi tắm sao? Đúng lúc, bổn thiếu cũng cảm thấy vận động xong cơ thể có chút nhớt nhớt, đại khái là nguyên nhân ra sức nhiều mà đổ mồ hôi, bổn thiếu cùng em tắm nhe……”