Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 175 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


“Vâng, là bà kêu họ nhanh chóng lấy giấy chứng nhận kết hôn.” Bà Tống tìm thấy một người có thể nói chuyện, lập tức nói với Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, con biết bà là người tuy rằng không học nhiều, không biết nhiều văn hoá. Tuy nhiên, những điều vô nhân đạo thì bà tuyệt đối không làm điều đó. Tất nhiên bà cũng không kêu cháu trai của bà làm điều đó.



Nhưng mà Tây Hoa giấu bà ta, bắt nạt Tiểu Nhan, ngay cả việc có con cũng không nói, còn từ chối việc đặt một vị trí cho Tiểu Nhan. Nếu cậu ta hôm nay không xử lý xong việc này thì bà chỉ có thể xem rằng không có đứa cháu như cậu ta!”



“Bà nội, bà nói những điều này với Khuynh Khuynh làm gì? Con cũng đâu nói rằng không kết hôn với Tống Nhan.” Nét mặt Tống Tây Hoa tối sầm đi.



Anh ta tưởng rằng Vân Khuynh không biết chuyện Tống Nhan đã mang thai, và đứng ngay trước mặt Vân Khuynh, anh ta không hy vọng bản thân mình có vết bẩn gì.



“Bây giờ con chê bà phiền phải không? Vậy thì lập tức đi nhận giấy chứng nhận kết hôn với Tống Nhan!” Bà Tống kiêu ngạo, lời nói rất thô lỗ: “Tiểu Nhan rõ ràng đã theo con rồi, con là loại người ăn ốc bỏ vỏ, con không phải là con người nữa, con là súc sinh!”



“Bà nội!” Tống Tây Hoa rõ ràng cảm thấy phiền: “Con đã nói rồi, con chưa từng nói sẽ không kết hôn với cô ấy! Đúng, đứa con trong bụng cô ta là của con, mặc dù đó là một tai nạn nhưng khi con biết sự việc này thì chưa từng có ý định thoát khỏi trách nhiệm này. Con cũng đã nói với cô ấy rồi, sẽ kết hôn với cô ấy. Nhưng bà nội, giữa con và cô ấy không có tình cảm, kết hôn chỉ là vì đứa con….con không nói rằng con không đi nhận giấy chứng, tại sao bà lại ép buộc con hôm nay phải đi nhận giấy chứ? Cho con chút thời gian nữa được không?”



Câu nói này khi nói đến cuối thì giọng điệu cũng mang lại cảm giác cay đắng và bất bình.



Cũng có lẽ là do đứng trước những người thân của mình, Tống Tây Hoa mới bộc lộ ra những cảm xúc thật sự của bản thân.



Những gì Tống Tây Hoa nói đều là sự thật, mọi người ai cũng biết.



Vân Khuynh cũng chẳng biết phải nói gì.



Bà Tống im lặng một lúc, rồi lại nói, giọng điệu dịu xuống: “Tây Hoa, mọi người trong cuộc đời này đều làm những điều do bản thân lựa chọn, làm rồi thì làm chấp nhận hậu quả. Bà ép con và Tiểu Nhan đi nhận giấy kết hôn là có chút thiên vị. Con không còn nhỏ tuổi nữa nhưng lại luôn độc thân, tính tình lại không tốt, vậy thì sau này ai dám ở bên cạnh con?



Không dễ gì có một người con gái tốt như Tiểu Nhan đồng ý bên cạnh con, dù cho con có bắt nạt cô ấy, làm tổn thương cô ấy mà cô ấy vẫn đồng ý bên cạnh con. Nếu con không vội vàng giữ chặt cô ấy, đợi đến một lúc nào đó bà đi rồi, chỉ còn một mình con cô đơn lẻ loi, bà không yên tâm cho con.




Đây chỉ là một cái cớ, anh ta muốn dành thời gian để Vân Khuynh và Tống Tây Hoa nói chuyện với nhau, để họ hiểu rõ mọi chuyện. Tất nhiên, anh ta không hào phóng như vậy, có thể ra ngoài 15 phút đã là giới hạn rồi.



“Tây Hoa, em nhớ rằng ra ngoài là một khu vườn nhỏ đúng không?” Vân Khuynh Chỉ về phía cửa phụ: “Bây giờ là mùa xuân rồi, chắc hẳn hoa đã nở rồi đúng không? Hay là, chúng ta ra ngoài đi dạo một chút?”



“Được!” Đối với yêu cầu của Vân Khuynh, Tống Tây Hoa đều đáp ứng.



Hai người cùng nhau đi ra khu vườn hoa nhỏ bên ngoài.



Những bông hoa trong vườn quả nhiên đã nở rộ, đi ra ngoài khiến tâm trạng của người nhìn trở nên tốt hơn, ánh nhìn của Tống Tây Hoa rơi vào Vân Khuynh: “Khuynh Khuynh, em có thể bình an trở về, thật tốt, em có biết rằng, những ngày mà em mất tích, anh dường như luôn mơ rằng em bị người khác bắt nạt.”



“Em biết.” Vân Khuynh nói: “Tây Hoa, tính ra thì chúng ta quen biết nhau sắp 10 năm rồi. Trong những năm qua, anh là người bạn thân duy nhất của em, những điều tốt anh dành cho em, em luôn nhớ trong lòng.”



Tống Tây Hoa nghe Vân Khuynh nói những câu này, anh ta không vui mà chỉ mỉm cười một chút: “Em nói rất đúng, anh chỉ là bạn thân nhất của em, lúc trước cũng thế, bây giờ cũng thế và tương lại cũng thế. Xem ra, hôm đó anh say rượu gọi điện thoại cho em, có nói những chuyện đều nói cho em nghe hết rồi.”



“Ừm.” Vân Khuynh gật đầu, hơi ngượng nghịu: “Tây Hoa, em…em thật sự xin lỗi, em thật sự không biết rằng anh đối với em…tất nhiên, em cũng không phải hoàn toàn không có cảm giác, trước khi cưới cho Lục Văn Bân, em cũng muốn hỏi ý của anh. Nếu tại thời điểm đó anh ở trong nước hoặc là anh ngăn cản em cưới Lục Văn Bân thì em có thể sẽ….”



“sẽ như thế nào?” Đôi mắt Tống Tây Hoa có chút sáng và giọng nói hơi run run: “Khuynh Khuynh, em đã từng suy nghĩ về anh phải không?”



“Đúng!” Vân Khuynh thừa nhận: “Nhưng mà, chuyện đó đã qua rồi, hoặc là chúng ta không phù hợp làm người yêu, chúng ta làm bạn, làm người nhà, người thân, đều đã rất tốt rồi.



Tây Hoa, anh ở trong lòng em rất đặc biệt. Không ai có thể thay thế vị trí của anh. Lúc đó em không muốn liên luỵ đến anh cũng không muốn anh vì em mà sống không vui vẻ, anh hiểu ý em không?”