Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 176 :

Ngày đăng: 11:42 19/04/20


Vân Khuynh không muốn làm tổn thương Tống Tây Hoa, một chút cũng không.



Cũng không đồng ý mất đi Tống Tây Hoa, một chút cũng không.



Tống Tây Hoa là nhân chứng nhìn thấy cô bước ra từ một cuộc sống màu xám và khiêm nhường đó, cũng là người duy nhất có thể trao sự ấm áp và ánh sáng và một cái ôm trong bóng tối cho cô ta. Dù cho bây giờ cô ta sống rất tốt, nhưng cũng không muốn vì tình cảm của Tống Tây Hoa mà mất nhau như vậy.



Đây không phải là tình yêu, đây là tình bạn với nhau!



“Tây Hoa, lúc trước em sống ở Vân gia không tốt, chỉ có anh an ủi em, ủng hộ em, khuyến khích em. Trước khi em cưới cho Lục Văn Bân, em thật sự đã nghĩ về việc đến bên cạnh anh để rời khỏi tên khốn nạn đó. Nhưng em suy nghĩ kĩ, ngay khi đó tình cảm em dành cho anh không phải là tình cảm giữa nam nữ. Em không muốn cản trở anh, hơn nữa nếu như anh ở bên cạnh em anh sẽ chịu nhiều áp lực và thậm chí là tổn thương.



Anh là người rất quan trọng đối với em, em biết rằng em không thể ích kỷ như vậy. Vì vậy em đã không nói lời đề nghị này, chỉ tiếc là lựa chọn đầu tiên của em cũng không tốt, lại ở Lục gia chịu đựng nhiều như vậy.



May là, cuộc sống của em đã xuất hiện sự chuyển biến, em gặp được Nhất Hàng. Anh ta đối xử với em rất tốt. Ý định ban đầu khi ở bên anh ấy là muốn dựa vào sức mạnh của anh ấy để trả thù những người làm tổn thương và xúc phạm em. Nhưng trả thù cũng là làm tổn thương người tổn thương ta, làm đau đớn. giận dữ. hận thù và không có cảm xúc. Nếu như không phải vì Nhất Hàng kiên nhẫn, nếu như không phải anh ta luôn bên cạnh em, cho em động lực, cũng cho em sự ấm áp và yêu thương, chắc có lẽ không phải như bây giờ.



Anh ta bạo lực, kiêu ngạo, lạnh lùng, keo kiệt, nhưng tất cả những điều xấu đều dành cho người khác, nhưng anh ta dành cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất. Giữa anh ta và em, là anh ấy yêu em trước, nhưng sau đó thì em…cũng yêu anh ta rồi.



Tình yêu là một điều tuyệt vời, không thể mong đợi, không thể nắm bắt, không thể ngông cuồng, cảm xúc này chỉ có thể được trải nghiệm bởi các bện. Đúng lúc để gặp đúng người, đúng người có cảm giác, đại loại là như vậy.”



Nhắc đến Hoắc Nhất Hàng, khoé miệng của Vân Khuynh gợi lên một nụ cười ấm áp, vẻ ngoài ngọt ngào, không thể che giấu và nguỵ trang.



“Nếu như không có Hoắc Nhất Hàng, em sẽ thích anh phải không?” Tống Tây Hoa im lặng một lúc và đột nhiên hỏi câu hỏi như vậy.



“Không!” Vân Khuynh trả lời rất chắc chắn: “Tây Hoa, anh không phải dạng người em thích.”



Cô ta tiếp tục nói: “Nhưng nếu anh đồng ý, không có Hoắc Nhất Hàng thì em chắc chắn là ở bên cạnh anh.”



“Anh biết rồi.” Tống Tây Hoa cười: “Như vậy là tốt rồi.”



Vân Khuynh, luôn là sự tồn tại mà anh ta có thể tìm đến. Anh ta đã quen với cảm giác này từ lâu rồi.



Anh đã nghĩ về điều đó nhiều hơn một lần, cô ấy sẽ thích loại đàn ông như thế nào, bởi vì anh ta cố gắng mọi cách để trở thành thứ mà cô thích nhất.



Sau đó, dần biết rằng, cô ấy sẽ không thích loại đàn ông như anh.



Anh thậm chí còn không đủ can đảm để tỏ tình với cô, thật không xứng đáng với cô. Anh thực sự không cho những gì cô thật sự muốn, cũng không thể bảo vệ cô trước mọi thăng trầm.



Tóm lại không phải là người có thể đứng bên cạnh cô, khoảng cách gần nhất với cô ta.



Nhưng như vậy không phải là đủ rồi sao?



Cô ấy nói, vị trí của anh không ai có thể thay thế, như vậy không phải đã rất tốt rồi sao?



Chỉ cần cô ấy vui, sống hạnh phúc thì còn điều gì khiến anh không hài lòng chứ?




Anh vẫn rất thích em, như hạt đậu đỏ, tình yêu chân thành.



Anh vẫn rất thích em, như yến bay trong mưa, không sợ cánh sẽ ướt.



Anh vẫn rất thích em, như cơn bão cát trên sa mạc, không ai hỏi thăm.



Anh vẫn rất thích em, như mưa rơi vào hồ, sợ làm bạn của nhau.



Anh vẫn rất thích em, như một chai rượu chôn vùi vào chiếc thùng dài, khó che giấu vết.



Anh vẫn rất thích em, âm thanh trong trái tim, 1,2,3…



Anh vẫn rất thích em, như ám ảnh bởi việc uống rượu làm dịu cơn khát, không có thuốc chữa.



Anh vẫn rất thích em, như mưa rơi từ trên trời 70.000 mét, không sợ bùn bị mất đi



Anh vẫn rất thích em, như ánh sáng mặt trời toả khắp cả thành phố, thổi trong gió xuân.



Anh vẫn rất thích em, như cánh đồng trở thành biển, nơi trồng cam đều trở thành bắc cực, thời gian tua nhanh.



Anh vẫn rất thích em, như một người cưỡi ngựa, xung quanh đều bị bao vây bởi địch.



Anh vẫn rất thích em, như khi già đi sẽ hạnh phúc.



Anh vẫn rất thích em, như cỏ khô cháy hết, nhưng gió thổi lại khơi dậy ngọn lửa.



Anh vẫn rất thích em, rơi vào cơn ác mộng vô biên, không bao giờ tỉnh dậy.



Anh vẫn rất thích em, như cát vào mắt, khóc như mưa.



Anh vẫn rất thích em, một năm lại một năm cỏ dại đều mọc đầy khắp ngọn núi.



Anh vẫn rất thích em, như con tằm muốn quay cuồng trong tơ, sống chết mặc kệ.



Anh vẫn rất thích em, ngay cả trong cuộc sống này không thể ôm em trong vòng tay.



Mũi của Vân Khuynh cảm thấy vị chua xót, nước mắt đang chảy xuống rồi….



Lời của tác giả



“Anh vẫn rất thích em” một đoạn văn bản được trích dẫn, ^^hihi…đối với loại người như Tây Hoa, tình cảm sâu sắc, tình yêu vẫn chưa đủ, chỉ có thể ở lại với sự hối tiếc này, hy vọng Tống Nhan có thể mang lại hạnh phúc cho anh, tiếp theo các bạn muốn xem cặp đôi nào đây? Lôi Tổng ăn thịt? Giang Thiếu dụ dỗ vợ? Hay là Giản Thương gây áp lực cho Hoan Ni?