Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang

Chương 50 :

Ngày đăng: 11:41 19/04/20






Vân khuynh nghĩ trong đầu một lúc sau đó mới đưa ra câu trả lời: “Em nghĩ Cao Thuý Lan muốn dùng kế hoạch như lúc trước tại biệt thự Thiên Lộc sau đó sửa đổi một chút và sử dụng nó một lần nữa! Bà ta cố tình để Hùng phu nhân bắt một nữ phục vụ, nhân cơ hội đổ ly rượu vang đỏ vào quần áo của em. Sắp xếp cử người đưa 3 người cùng nhau lên lầu sau đó Hùng phu nhân đưa em vào căn phòng đã được sắp xếp trước.



Nếu như trước khi em bước vào, trong phòng đó đã có người đợi sẵn, như vậy thì em khó có thể trốn thoát ra ngoài, đợi đến khi em bị….cái đó rồi thì Cao Thuý Lan sẽ đưa những người phóng viên mà bà ta mời đến và những người nhiều chuyện đến và sau đó đóng kịch “kịch hiếp dâm”! Sau cùng, nói rằng em vẫn còn đang trong cuộc hôn nhân mà ngoại tình như thế sẽ tăng thêm phần thắng kiện thuộc về Lục Văn Bân.



“Đúng, hướng đi chính xác chi tiết rõ ràng.” Hoắc Nhất Hàng mỉm cười và giúp Vân Khuynh cầm chiếc đầm dạ tiệc để cô ấy dễ dàng hơn trong việc gỡ chỉ.



“Em nghĩ rằng nữ phục vụ đó có phải đồng phạm với Cao Thuý Lan không?”



“Không phải!” Vân Khuynh lắc đầu, nói tiếp: “Lúc mới bắt đầu, em cũng nghi ngờ như thế nhưng về sau em lại nghĩ—nếu như cô ta cùng một phe với Cao Thuý Lan vậy thì Hùng phu nhân không cần phải né tránh cô ta và kéo em vào một phòng khác. Nhưng mà, cô ta chắc hẳn không cùng một phe với những người đó, tính cách cô ấy chỉ ở mức trung bình.”



“Nói như thế nào?” Hoắc Nhất Hàng dựa lưng về phía sau, thay đổi một tư thế thoải mái hơn, khoé miệng nhếch lên một chút, ánh mặt dịu dàng nhìn Vân Khuynh như thể nhìn một đứa trẻ.



“Là một người phục vụ của khách sạn 5 sao, trang điểm, trang phục có những yêu cầu khắt khe, nhưng cô ấy lại thêm một lớp trang điểm cho mình, thay đổi màu son nhạt thành màu đỏ tươi, thêm phấn mắt, đeo kính áp tròng. Vì muốn làm nổi bật cơ thể mình, cô ấy đã cố tình chỉnh nhỏ kích cỡ quần áo của mình sau đó cởi nút áo trên hai nút. Như vậy khi cô ta rót rượu cho khách thì…”



Khi nói đến đây, Vân Khuynh có chút xấu hổ, nhẹ nhàng ho một tiếng sau đó nói tiếp: “Người phụ nữ như cô ta, em không phải lần đầu gặp. Chỉ là mượn trường hợp này để câu con cá vàng! Muốn đi đường tắt để sống một cuộc sống giàu có. Trong lòng cô ta nghĩ sai thì nhân phẩm cô ta cũng không tốt.”



Hoắc Nhất Hàng nói: “Khuynh Khuynh, em đã phân tích rất chính xác, nữ phục vụ đó thực sự muốn quyến rũ một thiếu gia giàu có, cho nên anh đã giúp cô ta!”



“Anh…giúp cô hầu bàn đó?” Vân Khuynh không hiểu ý của Hoắc Nhất Hoàng.



Hoắc Nhất Hàng cũng sẵn sàng giải thích: “Kế hoạch của Cao Thuý Lan, em đoán đúng một phần, cô ấy đã sắp xếp người để mà lên thủ đoạn với em chính là một nam diễn viên không nổi tiếng trong làng giải trí, không có kỹ năng diễn xuất và giá trị không đủ ăn “thịt tươi”. Ban đầu có cơ hội trở thành nam chính nhưng vì ngủ cùng vợ của phó đạo diễn nên đã bị đá ra khỏi đoàn làm phim, cậu ta tham lam, cờ bạc, cuộc sống hỗn loạn….”




Sức mạnh Hoắc nhất Hàng khiến Vân Khuynh không thể từ chối, chỉ có thể che giấu cảm xúc trong lòng và chấp nhận.



Hoắc Nhất Hàng nhanh chóng cảm nhận được sự không vui vẻ từ cô ấy, đôi mắt chìm xuống và trong lòng có chút khó chịu.



Xem ra, anh ta có lẽ hơi vội vàng, sớm muộn gì người này cũng là của anh, vội vàng cái gì chứ?



Đừng khiến người khác hoảng sợ bỏ chạy nữa.



Nghĩ đến điều này, Hoắc Nhất Hàng chỉ có để buông Vân Khuynh ra, nhưng trong lòng có chút không can tâm, anh ta nói bằng giọng trầm: “Em thực sự là một con yêu tinh nhỏ!”



“Vây chúng ta hãy nói trước, bây giờ anh không chạm vào em, nhưng sau khi về em phải đền bù cho anh!”



Khuôn mặt Vân Khuynh ửng đỏ, nhìn thấy vẻ bất mãn của Hoắc Nhất Hàng, sự căng thẳng dường như thả lỏng đi rất nhiều. Cô đã cảm nhận được sự nóng bỏng dưới cơ thể của anh trên bụng dưới của cô, anh ta có thể chịu đựng được…người đàn ông này, đang chăm sóc tâm trạng của cô ấy?



Trong lòng có chút ấm áp, Vân Khuynh nghiêng đầu xuống, nói một câu: “Tại sao em phải bù đắp cho anh, em đâu có nợ anh”



Ai biết rằng, vài giây sau, Hoắc Nhất Hàng đột nhiên nắm lấy tay cô và đặt lên cậu bé của anh ta.



Chặn bởi chiếc quần, cô ấy vẫn có thể cảm nhận được nhiệt độ và độ cứng, cô ấy rút tay về: “Anh…anh dám...để cho em chạm vào cái đó của anh, không biết xấu hổ sao?!



Hoắc Nhất Hàng “mặt dày” và nói: “Cảm nhận được không? Nó là vì em mới trở nên như thế, ngọn lửa em đốt, thì em phải có trách nhiệm dập nó. Bây giờ không dập, anh phải miễn cưỡng chịu đựng. Sau khi trở về tất nhiên là phải bù đắp.”