Nam Việt Đế Vương
Chương 101 : Rèn luyện
Ngày đăng: 13:05 30/04/20
Hà My cười hi hi, sau đó miệng nhỏ khẽ lẩm bẩm niệm chú. Lập tức tầng tầng lớp lớp Ma pháp thuật hiện ra nhiều không đếm xuể, ầm ầm đánh về phía Trần Phong.
"Cái quái gì? Sao lại nhanh như vậy?"
Trần Phong phút chốc mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, trong đầu chẳng nhớ một chút gì gọi là Ma pháp ngữ, cứ theo bản năng mà vận dụng.
Thổ hệ Ma pháp thổ thuẫn
Phong hệ Ma pháp Long quyển.
Lôi hệ Ma pháp Lôi tiễn.
Hắn chỉ kịp sử dụng ba loại Ma pháp thuật đó thì Ma pháp thuật của Hà My đã ập đến bao phủ thân thể hắn.
Long quyển(vòi rồng) nói như vậy cho oai, chứ thực tế chỉ là một cơn lốc cao 4m, vừa va chạm với đám Ma pháp kia liền bị đánh tan, không thể đỡ nổi dù chỉ một thời gian ngắn. Thổ Thuẫn tuy có khá hơn nhưng chỉ chịu đựng được hai ba giây liền vỡ vụn, nghiền nát thành từng mảnh nhỏ. Lôi tiễn vừa bắn ra giống như hòn đá ném xuống đầm lầy, căn bản không tạo nên bao nhiêu sóng gió.
Tuy nhiên chúng không hoàn toàn vô dụng, vẫn khiến Ma pháp thuật của Hà My yếu đi một phần ba, từ đó Trần Phong dùng Chân khí cùng thân thể đón đỡ.
Oành.
Hắn thân thể bay lên cao, hai mắt trợn trừng, trong mắt lộ rõ vẻ không tin nổi.
"Mạnh thế?"
Sầm một tiếng hắn đụng vào một gốc cây, cảm thấy thân thể đau nhức không thôi. Cô bé này, trông như vậy mà thực lực thật kinh khủng! Tốc độ niệm Ma pháp ngữ phải gọi là nhanh như điện, loáng một chút đã niệm ra một đống Ma pháp thuật, mà uy lực mỗi Ma pháp thuật cực kì mạnh mẽ, không thua bình thường chút nào.
Hắn cố gắng đứng dậy, khóe mắt giật giật mà nhìn Hà My, hắn rốt cục thấy được sự cường đại của Ma pháp sư rồi.
"Em...em xin lỗi."
Cô nàng chạy lại bên cạnh hắn, ánh mắt lộ rõ vẻ hối hận.
"Không sao, không sao, chỉ là một chút chấn động mà thôi, ha ha."
Nói đến đây gã thở dài một hơi, lại nói tiếp:
"Số lượng người được tiến vào cũng không nhiều, bởi vì còn có hai thành ở gần đây là Tương Phong thành cùng Quỳ Dương thành cũng được vào tòa Linh bảo giới này. Bởi vậy mỗi thành chỉ được phân một trăm chỉ tiêu."
"Một trăm chỉ tiêu?"
Trần Phong cảm thấy thật khó khăn. Bởi vì cả Minh Dương thành võ giả chỉ từ Luyện khí cảnh trở lên cũng phải tính bằng con số hàng nghìn, chỉ có một trăm chỉ tiêu....Chẳng phải là một chọi mười thậm chí là hai mươi, ba mươi sao?
"Đúng vậy, bởi vì chỉ có một trăm chỉ tiêu nên tranh đoạt cực kì gay gắt. Mà các chỉ tiêu này cũng đã được chia xong. Tam gia mỗi gia tộc mười chỉ tiêu, Minh Dương học viện mười lăm chỉ tiêu, Thợ săn công hội mười lăm chỉ tiêu, tứ bang mỗi bang năm chỉ tiêu. Còn hai mươi chỉ tiêu thì những thế lực còn lại tự phân chia cho nhau."
Trần Phong ồ lên một tiếng, đã hiểu rõ về phân chia danh ngạch nơi đây. Đối với những người tán tu, không thuộc bất kì gia tộc nào thì phải tranh nhau đến vỡ đầu, bởi vì nguồn chỉ tiêu quá ít. Thợ săn công hội chỉ có mười lăm chỉ tiêu chắc chắn sẽ có bảy tám vị trưởng lão ở đây đi, vậy là con tầm bảy suất nữa. Giữa hàng trăm người của Thợ săn công hội mà giành đến 1 chỉ tiêu thì....khó.
Còn hai mươi chỉ tiêu tự do thì các thế lực nhỏ trong Minh Dương thành sẽ dùng tất cả thủ đoạn để cướp lấy, bởi đó là cách để cho thế lực bọn họ có cơ hội vượt lên, mạnh mẽ lên. Những võ giả tán tu muốn có được một trong hai mươi chỉ tiêu này....thật sự là quá khó.
Còn những người trong các thế lực kia cũng không khá hơn bao nhiêu, họ cũng phải cố gắng hết sức có thể mới được. Ví như Tam đại gia tộc, mỗi gia tộc chỉ được 10 chỉ tiêu, mà số người trong mỗi tộc lại bao nhiêu? Hàng trăm! Vậy họ cũng phải cố gắng thể hiện mình thì mới đạt được một chỉ tiêu trong đó.
Đặng lực càng nói càng hiện ra vẻ lo âu:
"Như Đặng gia ta, mười danh ngạch thì căn bản đã bị chia xong. Linh cảnh lão tổ, một vị Chuyển Linh cảnh, hai vị Khai huyệt, ba vị Ngoại cương, còn ba cái cuối cùng là của Nội cương cùng Tụ khí võ giả. Ta mười năm trước tuy chỉ là Tụ khí sơ kì cũng đạt được một chỉ tiêu, bởi lúc đó gia tộc đang lâm vào hoàn cảnh khó khăn, cao thủ từ Ngoại Cương trở lên bị giết sạch nên mới có cơ hội. Còn bây giờ....."
Phạm Nam cũng tỏ vẻ đồng ý, ông ta nói:
"Đúng đấy, năm đó chúng ta có được cơ duyên này, chỉ tiếc là không thể nắm giữ, cho nên đến giờ mới chỉ là Nội cương cảnh. Đáng tiếc, đáng hận!
Nghe bọn hắn nói như vậy Trần Phong cũng có chút lo âu, nhưng mà vẫn bị sự hứng thú đè xuống.
"Một chỉ tiêu này....Ta phải đoạt được! Cơ hội để thăng cấp, trở nên mạnh mẽ hơn chính là đây! Cơ hội để kiếm tiền trả nợ, trang trải cuộc sống chính là đây chứ còn đâu? Cơ hội thoát nghèo là đây chứ đâu? Cơ hội làm giàu là đây chứ đâu"
Trần Phong trong lòng gào thét, hai bàn tay siết chặt lại, ánh mắt tỏa sáng.
Hết chương 101