Nam Việt Đế Vương
Chương 102 : Bắt đầu khảo thí
Ngày đăng: 13:05 30/04/20
Mọi người bởi vì toàn lực chạy trở về nên chỉ trong một buổi đã về tới nơi. Hai vị Nội cương cao thủ kia chào tạm biệt bọn họ rồi quay trở về gia tộc của mình, còn đám người Trần Phong thì đi đến Minh Dương học viện.
Bọn hắn vừa mới tiến vào liền nghe tiếng trống tùng tùng tùng, đây là tiếng trống tập trung học viên, bởi vậy tức tốc chạy đến sân trung tâm để xếp hàng nghe lệnh.
Học viện lúc này bốn phía nháo nhào cả lên, khắp nơi đều bàn tán về việc Minh Dương bí cảnh mở ra. Dù là các giáo viên cũng không thể che dấu được sự hưng phấn của chính mình.
"Này biết không, nghe nói ở trong đó khắp nơi là dược thảo, chỉ cần cúi người là hái được một bó lớn đấy."
"Thế đã là gì, ta nghe nói ở đó còn có những hồ Linh dịch, là do Linh khí hóa thành, cực kì quý giá."
"Nhưng theo ta biết nơi đó có nhiều yêu thú nguy hiểm lắm, còn chưa kể võ giả đến từ hai thành còn lại. Bọn họ không giống như chúng ta, gặp vụ tai nạn đó cho nên thực lực vẫn bảo toàn."
"Cá thiên tài từ Tương Phong học viện cùng Quỳ Dương học viện nghe nói vượt xa Minh Dương thành hiện tại. Thậm chí học viên Nội cương cảnh cũng có đến ba bốn người!"
......
Viện trưởng lúc này đang đứng trên bục giảng, ánh mắt quét hết thảy học viên một lượt, sau đó ho khan một tiếng để các học viên yên lặng, rồi cao giọng nói:
"Như các em đã biết, Minh Dương bí cảnh đã mở ra, học viện chúng ta được nhận mười lăm trên tổng số một trăm chỉ tiêu. Mà mười lăm chỉ tiêu, các giáo viên cùng Linh giả lấy bốn cái, còn mười một cái thì phân làm hai, năm suất cho học viên Luyện khí cảnh, sáu suất cho học viên Tụ khí cảnh!"
"Mà những chỉ tiêu này không hề thiên vị cho ai, mà sẽ phải tranh đấu! Các em sẽ phải chiến đấu để đoạt lấy những chỉ tiêu này, mạnh được yếu thua, khôn sống mống chết."
Viện trưởng càng nói càng lộ rõ sự phấn khích, thanh âm rung rung liên hồi:
"Bây giờ các giáo viên đã bố trí khu vực tranh đấu ở khu rừng phía sau trường. Các em mỗi người sẽ được phát một tấm thẻ bài. Nhiệm vụ của các em là cướp đoạt thẻ bài của đối phương, nhưng nhớ không được đánh tàn phế đối thủ nếu không sẽ bị trừng phạt! Ngoài ra các em nếu không muốn cùng người khác tranh đấu thì có thể tìm kiếm thẻ bài rơi rớt ở một số nơi và trên thân thể các yêu thú. Đặc biệt ở đỉnh núi sẽ có một thẻ bài đặc biệt, trị giá bằng mười thẻ bài thông thường."
Nói rồi ông ấy chỉ tay về phía xa xa, nơi đỉnh núi.
"Đến cuối ngày những được nhiều thẻ bài nhất sẽ là người chiến thắng, có được chỉ tiêu tiến vào Minh Dương bí cảnh."
"Các em còn một ngày để chuẩn bị, đúng một ngày sau......Trận đấu bắt đầu!"
Tất cả mọi người đồng thanh reo hò, ánh mắt lộ rõ vẻ cuồng nhiệt. Cơ hội mười năm có một này, có đạt được hay không thì phải do chính bản thân mình rồi.
Thành quay sang hắn vỗ vai một cái, cười nói:
"Đã đến giờ, tất cả mọi người, xuất phát."
Tất cả mọi người đều gầm lên một tiếng, sau đó tức tốc chạy lên. Số người tiến vào cổng phía Tây có chừng sáu mươi người, số người tiến vào cổng phía Đông chừng bốn mươi người.
Trần Phong cũng nhanh chóng di chuyển, chạy sâu vào khu rừng.
Khu rừng này cũng không quá rộng lớn, nhưng cây cối cực kì rậm rạp, cộng với lượng người tiến vào chỉ tầm trăm người cho nên rất khó để tìm ra đối thủ. Hơn nữa nếu không may có thể gặp yêu thú, vậy là tiêu tùng, không còn cơ hội tiến vào Minh Dương bí cảnh.
Mọi người rất nhanh đã tản khắp khu rừng, tìm cách che dấu thân thể mình, chờ đợi tín hiệu.
Đùng đùng đùng
Ba tiếng pháo nổ lớn, hóa thành ba đóa hoa trên bầu trời. Đó chính là dấu hiệu cho thấy, trận đấu bắt đầu!
Trần Phong lúc này đang ẩn mình trong một tán cây, lá cây che lấp cả thân thể, chỉ để lộ hai con mắt mà thôi.
"Sáu mươi người tham gia, nhưng số danh ngạch là năm. Vậy ta chỉ cần hạ gục mười lăm người là có đủ tư cách. Nhưng còn có một ít thẻ bài rơi rớt trên người các yêu thú, cho nên vì an toàn, số thẻ bài ta đạt được phải là hai mươi lăm trở lên!"
Hắn hai quyền nắm chặt, ánh mắt nhìn ra bốn phía.
Lúc này mới chỉ là bắt đầu, bởi vậy dù là kẻ ngu ngốc nhất thì vẫn không chạy ra, miễn cho bị làm đích ngắm, thua oan uổng. Nhưng sau khoảng mười lăm phút từ xa xa bắt đầu vọng lại âm thanh hò hét.
Trần Phong thấy vậy có chút hứng thú, bởi vậy vác luôn cả bụi cây trên người theo, chạy về phía chiến trường.
Ở đây có hai tên học viên Luyện khí trung kì đang đánh đập tàn nhẫn. Hai người thực lực cũng bình thường, võ kĩ thì cũng không xa lạ lắm, là Việt võ đạo Lão Mai quyền cùng Hùng Kê quyền. Hắn đến đây xem chiến cũng chỉ vì cái này. Dù sao Việt võ đạo của hắn cũng chưa có bao nhiêu hiểu rõ, nhìn hai người này có lẽ sẽ học hỏi được gì đó chăng?
Hai người chiến đấu được khoảng mươi phút thì mồ hôi đã chảy ra ướt đẫm áo, thở hồng hộc không ra hơi. Nhìn qua Trần Phong liền biết đây là hai cái bình hoa chỉ biết hoa chân múa tay, chưa bao giờ chiến đấu thật sự, bởi vậy mà chiến lực cực kì kém cỏi, nếu gặp một Luyện huyết võ giả ở Thợ săn ông hội thì chỉ cần năm ba chiêu là sẽ đo sàn.
Rốt cục hai người liền ngồi bệt xuống, móc cái loại thuốc trong túi ra sử dụng để hồi phục sức mạnh.
"Hai thằng ngốc này, muốn chết sao? Lại đứng ở giữa nơi đây mà khôi phục? Nghĩ đây là nhà mẹ đẻ nó à? Hay là cho rằng thế giới này của riêng hai anh? Má ơi!"
Hết chương 102