Nam Việt Đế Vương

Chương 122 : Ngôi làng bỏ hoang

Ngày đăng: 13:05 30/04/20


Trần Phong một lần cúi lạy là kéo dài cả phút, sau đó hắn mới đứng thẳng dậy, nhìn lên thì một cảnh tượng khiến hắn há hốc mồm. Cả ngàn Linh hồn của các Linh giả ở đây đột nhiên ngưng tụ lại rõ ràng, Linh hồn thể tản mát ra Linh giả uy áp, tựa như cuồng phong bão tố quét về bốn phương! Thân thể bọn hắn phút chốc trở nên vĩ đại vô cùng, chiếu ra đủ loại ánh sáng chói lóa



"Cảm ơn nhiều, thiếu niên!"



"Một vái này của ngươi, chúng ta nhận! Sau này chúng ta chắc chắn sẽ đền ơn!"



"Nhờ ngươi mà chuyện này đã đến lúc kết thúc rồi!"



Bọn hắn nhao nhao lên tiếng, sóng âm gầm vang, như thiên lôi cuồn cuộn, như chuông đồng vang vọng. Bọn hắn mỗi người đều đạt được chỗ tốt khó có được, thực lực mỗi người khôi phục lại bằng phân nửa lúc còn sống. Mà lúc còn sống bọn họ là tồn tại cấp bậc nào? Huyền Linh là thấp nhất! Phân nửa thực lực lúc còn sống của bọn hắn hoàn toàn có thế vượt qua vị Linh giả thủ hộ học viện Minh Dương kia!



Nói rồi tất cả gần như cùng lúc vươn tay ra, chộp đến cái bia có chữ Trấn kia! Một ngàn Linh giả cùng ra tay thì cảnh tượng khủng bố đến cỡ nào? Tựa như trời đất sụp đổ, không gian cũng vì một chiêu này mà bị kéo theo.



Oành oành



Trần Phong cảm thấy đầu ong ong, sau đó mở mắt ra, chỉ thấy lúc này trời đã sáng, xung quanh mọi người cũng đã lục tục dậy, còn những Linh hồn thể kia không biết đã đi nơi đâu, giống như chuyện vừa xảy ra chỉ là giấc mộng vậy.



"Trần Phong, đã đến lúc đi rồi."



Hắn vươn vai đứng dậy, ngơ ngác nhìn xung quanh. Vừa rồi là giấc mộng? Không đúng, nó rất chân thật, không hề giống một giấc mơ chút nào.



Ánh Nguyệt thấy vẻ mặt hắn ngơ ngác như vậy bèn vẫy vẫy tay trước mặt hắn, hiếu kì hỏi:



"Này, cậu bị sao vậy? Chưa tỉnh ngủ à? Hay là có chuyện gì?"



"Không, không có chuyện gì đâu."



Hắn lắc lắc đầu, trầm ngâm suy nghĩ. Hắn chắc chắn chuyện vừa nãy là sự thật, chứ không phải là giấc mộng và hắn cũng không giải thích được hành động cuối cùng của những vị Linh giả kia. Họ lao về phía cái bia đó làm gì? Hi sinh mình để củng cố phong ấn ư? Hoặc là một lí do nào đó khác? Hắn cũng không biết nữa. Hắn đành thở dài, thôi thì như người phụ nữ kia đã nói, "hãy để thời gian làm rõ mọi việc".



VỊ cao thủ Nội cương cảnh lúc này thì đang lớn giọng nói:



"Mọi người, chúng ta đã trải qua một ngày cùng cố gắng, cùng chống lại Đỉa triều. Tình cảm tuy không nói là sâu đậm nhưng cũng gọi là có phần nào. Bởi vậy nếu sau này có tranh đoạt tài nguyên thì mong mọi người nhớ lại tình xưa mà nương tay. Có được hay không?"



Mọi người nghe vậy liền liên tục gật đầu, đáp:



"Chính xác!"




"Hình như đây là Đình làng đúng không? Mỗi một làng đều có một nơi như thế này, là nơi bàn các công việc cùng đó là nơi tâm linh của cả làng."



Trần Phong bắt đầu nhớ lại, lúc ở bản của Vi Sơn thì hắn đã được dẫn vào căn nhà ở giữa bản ấy, nếu về mặt nào đó hai bên quả nhiên có nét tương đồng.



Bọn hắn vừa đi vào thì đột nhiên nghe tiếng xào xạc, giống như có ai đó đang....quét sân. ÁNh Nguyệt có chút sợ hãi, run run nói:



"Chẳng lẽ trong đây vẫn còn người sống? Không thể nào, trong sách hướng dẫn đã nói rằng nơi đây ngoài yêu thú ra thì không hề có nhân loại hay sao?"



Trần Phong cũng không biết, đánh chậm rãi mà đi tiếp, ánh mắt quét qua xung quanh.



"Phía, phía kia!" Hà My cũng rung giọng, chỉ về hướng đình làng. Quả nhiên có một người đàn ông đang đứng đó, đang chậm rãi quét đình làng. Đột nhiên ông ta quay lại, nhìn về phía ba người. Lúc này ba người mới có cơ hội chiêm ngưỡng dung nhan người này: Dáng người mập mạp, bụng phệ, quần áo thì xuề xòa, một tay cầm chổi, một tay cầm quạt lá, nhưng trên mặt thì nở một nụ cười cực kì hòa ái.



"Người từ đâu đến, định đi về đâu?" Ông ta mở miệng hỏi, giọng nói cực kì vui tươi, nghe qua là khiến mọi người sinh ra cảm giác thiện cảm.



"Thưa ngài, chúng tôi là người đi ngang qua đây, muốn tìm một chỗ nghỉ chân, không biết có được không?"



Trần Phong cúi người nghiêm nghị nói, dù sao người này lai lịch không rõ ràng, hắn tốt nhất phải thể hiện rõ sự tôn trọng, lỡ chọc giận ông ta thì có phải là xui xẻo rồi không?



Ông ta nghe hắn trả lời như vậy thì cười lớn, vỗ vỗ mạnh lên cái bụng phệ của mình, nói:



"Ha ha, mời vào, mời vào. Đã trăm năm rồi mới có người đi vào đây, thật đáng mừng."



"Trăm năm?" Trần Phong nhất thời có chút lo ngại, sống trăm năm tức là phải từ Linh cảnh trở lên. Nếu đây là một vị thần tốt còn tốt, nhưng nếu là một tên tà thần hoặc là yêu tinh chiếm đình làm vua thì sao? Nó có thể bị giới hạn trong đình làng, nhưng nếu bọn người Trần Phong vào thì có thể bị nó làm thịt!



Ánh Nguyệt ở bên cạnh nãy giờ không biết suy nghĩ gì, đột nhiên a lên một tiếng, rồi ghé sát tai hắn, thì thầm:



"Tôi biết người này là ai rồi!"



"Là ai?"



Hết chương 122



Chắc mọi người cũng dễ dàng đoán ra thân phận của vị thần này đúng không nào?