Nam Việt Đế Vương

Chương 123 : Truyền thừa

Ngày đăng: 13:06 30/04/20


"Dựa theo hình dáng này, cộng thêm nơi đây không có nhân loại tồn tại thì tám phần ông ấy là ông Địa!"



"Ông địa?"



Hắn nhìn chằm chằm vào ngườ đàn ông nọ, thấy cũng đúng. Xét về hình dáng thì quá chuẩn rồi, xét về tính cách thì cũng có thể. Thấy luôn nở nụ cười hiền hòa thế kia cơ mà.



"Nhưng như vậy vẫn chưa thể tin được. Đám yêu ma quỷ quái nó có thể biến hình để lừa gạt mọi người, ta thì còn xa mới đạt đến Linh cảnh cấp, không thể phân biệt được. Tốt nhất là chắc ta đi vào, để Ánh Nguyệt cùng Hà My đợi bên ngoài, có gì còn xử lí được. Hơn nữa ta còn đốt tre, thằng Khoai tuy đang ngủ sâu nhưng nếu ta gặp nguy hiểm vẫn sẽ ra giúp chứ, đúng không?"



Nghĩ vậy hắn liền nói hai cô nàng đứng ngoài, còn hắn một mình đi vào. Ông Địa thấy vậy bèn cười lớn:



"Cháu bé thật cẩn thận. Thôi cũng không sao, vào đi."



Trần Phong bước từng bước chậm rãi vào đình. Khác với cảnh tượng bên ngoài, trong đình cực kì sạch sẽ, thoáng mát, còn có một bàn thờ dài, trên đó có mấy bức tượng, đầu tiên là một người đàn ông bụng phệ, chắc hẳn là ông Địa, tiếp theo là mấy bức tượng lạ mặt, và cuối cùng lại là một bức tượng khiến hắn cực kì kinh ngạc.



Lại là bức tượng trong ngôi miếu hôm nọ hắn vào ngủ nhờ! Tuyệt đối không thể sai được, bởi cái khí chất của vị kia quá bất phàm.



"Đó là tượng của Lê tướng quân đấy. Ngài ấy là Thượng đẳng thần, ngươi nên bái lạy một chút là hơn."



Ông Địa xách cái bụng phệ của mình đi đi lại lại, rồi sau đó chọn một chỗ rộng rãi thoáng mát ngồ xuống, khẽ phe phẩy cái quạt.



Gặp quỷ rồi? Tháng cô hồn hay sao?



Trần Phong có chút run run, ngày đó rõ ràng bọn họ gặp được bức tượng này, bây giờ lại gặp lại, chẳng lẽ ông ấy cũng như những vị Linh giả kia, chỉ còn lại Linh hồn thể??



Trần Phong phủi nhẹ quần áo cho phẳng phiu, sau đó thắp hương, cắm lên bàn thờ của hai người, sau đó cúi đầu khấn vái.



Lúc này hắn cũng không biết rằng bức tượng kia đột nhiên nổi lên dị động, sau đó một Linh hồn thể chậm rãi đi ra. Linh hồn này cực độ suy yếu, thân thể mờ mờ ảo ảo, tưởng chừng một cơn gió thổi qua liền tan rã mất.



"Ông Địa, ông đâu cần làm như vậy chứ? Ông có lẽ cũng có thể thấy chứ? Đế khí ấy! Đế mệnh ấy, tuy không mạnh nhưng vẫn còn một tia. Nói không chừng cậu bé này chính là người mà ngài ấy đã đề cập đến thì sao?"
Hăn xin phép đi ra khỏi đình, sau đó liền há hốc mồm. Bởi phía trước đình lộ ra một toà Trận pháp, trong đó lửa cháy rừng rực, hóa thành từng con Hỏa Long khổng lồ, giương nanh múa vuốt chuẩn bị tấn công.



"Hà My, dừng lại, dừng lại."



Hắn toát mồ hôi hột ra, da đầu tê dại. Tòa trận pháp này hắn cảm nhận được uy năng hòan toàn không kém gì trận pháp mà Thanh Sương lúc trước sử dụng để giết con vượn kia. Mà con vượn kia là yêu thú cấp năm đấy, hơn nữa còn là đỉnh cấp trong loài này, tức là tòa trận pháp này hoàn toàn có thể xóa sổ Chuyển Linh cảnh đại cao thủ! Nhưng bây giờ Hà My lại có thể triệu ra trận pháp cấp độ này, khiến hắn như mơ, bắt đầu dùng con mắt khác nhìn Hà My.



Mà lúc này Hà My đứng giữa trận, hai tay nắm chặt lấy quyền trượng, trong con mắt lộ ra vẻ ác liệt.



"Anh Phong? Anh vẫn ổn sao?"



Cô bé thấy hắn chạy ra liền hô to một tiếng, lập tức tòa trận pháp thu lại, rơi vào trong quyền trượng. Hà Mh chạy đến trước mặt hắn, ngại ngùng nói:



"Em thấy anh vào lâu quá, bởi sợ có chuyện không may xảy ra nên em mới định tấn công vào. May mà anh đi ra kịp."



Trần Phong nghe vậy có chút cảm động, theo thói quen mà xoa nhẹ đầu cô bé, nói:



"Cảm ơn em nhiều."



Xong xuôi hắn mới thấy hành động của mình có chút hơi quá, bởi vậy liền thu tay lại, ho nhẹ, nói:



"Em đợi ở đây nhé. Anh cùng Ánh Nguyệt đi vào bên trong để thử tìm kiếm di sản truyền thừa, tạm thời không đi được."



Cô bé khuôn mặt hồng lên chút ít, rồi ừm một tiếng, nắm lấy tay hắn, nói:



"Chúc anh may mắn."



Hết chương 123