Nam Việt Đế Vương
Chương 130 : Giết Ngoại cương cao thủ
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
Gió thổi vù vù, trời rét lạnh thấu xương.
Trần Phong ngâm mình trong nước, trên đầu máu tươi chậm rãi nhỏ xuống, mà nơi khóe miệng cũng có máu tươi không ngừng tràn ra, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Nhưng hắn vẫn duy trì dáng vẻ kiêu ngạo, tưởng chừng như những vết thương trên chỉ là muỗi đốt, không ảnh hưởng đến hắn.
"Sắp chết đến nơi còn mạnh miệng. Nhóc con, lên đường thôi."
Người áo đen hừ lạnh một tiếng, tay phải hóa quyền, một luồng Cương khí mạnh mẽ bắn ra, tựa như đạn pháo mà lao thẳng đến Trần Phong. Ngoại cương cảnh giới, tức là Chân khí đủ mạnh mẽ, dù thoát khỏi cơ thể nhưng vẫn có thể đả thương địch thủ.
Thấy vậy Trần Phong cố gắng lặn thật sâu xuống nước, đáng tiếc cái mương này chỉ sâu tầm hai ba mét, dù hắn lặn đến cuối vẫn có sóng xung kích đánh xuống khiến khí huyết hắn bốc lên liên hồi.
"Chết!"
Người nọ gầm lên, rút lấy thanh kiếm rồi chém mạnh xuống. Mặt nước không khác gì đậu hũ liền bị mở ra, để lộ Trần Phong đang đứng giữa dòng nước.
Song gia giảo sát.
Trần Phong gầm lên giận dữ, thân thể bật mạnh lêb, tựa thần long bay thẳng lên chín tầng trời, hai tay đặt chéo nhau, tựa như hai con giao long cuốn lấy.
Mà người nọ thấy vậy cũng chỉ lộ ra vẻ khinh thường, một kiếm chém xuống, kiếm khí bắn ra. Thanh kiếm trong tay hắn là một kiện bảo khí cấp bốn, cộng thêm hắn vốn là Ngoại cương cao thủ nên uy lực đạo kiếm khí này cực kì khủng bố, thửa sức xuyên thủng phòng thủ của bất kì Nội cương cấp nào.
Tinh thần lực công kích!
Giữa trán Trần Phong một luồng năng lượng kì lạ bay ra, năng lượng này không thể nhìn thấy băng mắt thường, mà chỉ có thể cảm nhận. Tinh thần lực bắn về phía tên kia, chỉ thấy hắn ta đột nhiên ngây người đứng sững, ngay cả mấy đạo kiếm khí vốn đang bắn ra cũng bay loạn về tứ phía.
Thành công!
Hai tay Trần Phong chộp lấy đầu của lão ta, sau đó siết mạnh! Rắc một tiếng, xương cổ y tưởng chừng như vỡ vụn, đầu quẹo hẳn sang một bên.
Mà lúc này bên ngoài cũng đã tập hợp một nhóm tầm năm mươi sáu mươi người, khí tức cực kì bất đồng. Có những cao thủ cấp Khai Huyệt, Chân khí vờn quanh thân thể, cũng có Tụ khí cấp võ giả, đứng bên cạnh trưởng bối nhà mình mà hứng thú nhìn ngó xung quanh. Xem ra truyền tống trận của không gian này vẫn tương đối thiên vị, bởi vì những người quen nhau đều có thể dễ dàng gặp lại, khiến cho võ giả bậc thấp không bị võ giả bậc cao khác giết người cướp của.
"Ồ, mấy đứa cũng được truyền tới vùng này sao?"
Lúc bọn hắn đang tìm một chỗ nghỉ ngơi thì đột nhiên một giọng nói ồm ồm vang lên, tiếp đó là một người đàn ông trung niên tuổi ngũ tuần đi lại cạnh bọn hắn, dáng vẻ cực kì hiền hòa.
"Viện trưởng!" Trần Phong cũng Ánh Nguyệt mừng rỡ hét lên, dù sao Viện trưởng cũng là cao thủ Khai huyệt cảnh, người có thể chiến thắng ông ấy le que không có mấy, nếu có thể ôm bắp đùi thì bọn hắn sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Ông ấy gật đầu xem như chào hỏi bọn hắn, lại cảm nhận được khí tức của mỗi người liền nói:
"Ồ, mới mấy ngày thôi mà tiến bộ không ít nhỉ?"
"Dạ vâng, cũng chỉ là có chút may mắn, thu nhặt được một ít tài nguyên mà thôi. Mà ngài có vẻ như cũng có tiến bộ, không biết có phải không."
Từ người của Viện trưởng Trần Phong cảm nhận được một loại dao động rất kì lạ, nó giống nhưng cũng không giống Chân khí, kiểu như...
Chuyển Linh cảnh, ngài ấy đột phá Chuyển Linh!
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Phong thì Viện trưởng cũng cười ha hả, đáp:
"không sai, ta cũng gặp chút cơ duyên, nhờ đó tiến vào Chuyển Linh. tuy mới chỉ là Nhất chuyển, nhưng thực lực cũng vượt trước đây không biết bao nhiêu lần rồi. Mấy đứa gắng đi sát ta, như vậy mới tiện quan tâm. À còn nữa, ta cũng gặp mấy đứa khác trong học viện nữa đấy, các ngươi thăm hỏi nhau đi."
Nói xong ông ấy vẫy vẫy tay, lập tức một nhóm tầm mười người đi đến, nhìn qua liền biết đây là người của học viện Minh Dương rồi.
Hết chương 130