Nam Việt Đế Vương
Chương 131 : Linh giả cấp chiến đấu
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
Trong nhóm người này hầu hết hắn đều biết, tất cả là những người đã được tham gia vào khóa huấn luyện trước khi vào bí cảnh. Chẳng qua là nhóm Thành cùng Triệu Hảo không thấy đâu, xem ra bọn họ bị truyền tống đến vùng khác rồi. Bởi vì mọi người đã có kế hoạch từ trước, sau khoảng năm ngày đi quanh khu vực mình được truyền tống đến thì mọi người đều bắt buộc phải tập trung ở nơi đây - trung tâm.
"Không ngờ lại gặp được ngươi ở đây đấy. Ta cứ tưởng ngươi đã chết mất xác ở góc nào đó rồi chứ?"
Lê Nghĩa từ trong nhóm người đi tới, dáng vẻ cực kì kiêu ngạo. Mà Trần Phong cũng nhìn ra được, tại sao tên này lại kiêu ngạo đến như vậy!
Dựa theo khí tức này hiển nhiên hắn đã đột phá đến Tụ khí đỉnh cao, thậm chí còn cao hơn nữa. Toàn thân hắn như một lò lửa khổng lồ, sinh lực hóa thành sinh mệnh hỏa bùng cháy rừng rực!
Nhưng Trần Phong bây giờ một chút xíu e ngại hắn cũng không có, nói gì đến sợ hãi? Lúc trước hắn chỉ là Luyện khí cảnh võ giả còn không sợ hắn, huống hồ bây giờ đã là Tụ khí đỉnh cao, chiến lực càng tiếp cận Nội cương trung kì cấp? Bây giờ nếu hai bên so chiêu Trần Phong tin tưởng trong vòng mười chiêu hắn có thể đánh tên này nằm đo sàn! Thậm chí nếu vận dụng Bảo khí thì còn nhanh hơn, chỉ sợ năm chiêu tên kia liền đầu lìa khỏi cổ!
Bởi vậy hắn chỉ cười lạnh một tiếng, sau đó giơ ngón tay giữa lên, mặt lộ rõ vẻ khiêu khích. Mà Lê Nghĩa cũng lửa giận bốc đầu, đã bắt đầu xăn ống tay áo, nhưng nghĩ đến Viện trưởng đang đứng bên cạnh mình nên y cũng không dám làm càn, chỉ làm động tác đưa tay lên cắt cổ để đe dọa.
Mà Trần Phong chú ý hơn lại là ba người lạ mặt, hai nữ hai nam, tuổi tầm mười tám mười chín, tất cả đều là Tụ khí trung kì hậu kì võ giả, khí thế cũng không tính là mạnh gì, xem ra chiến lực cũng thường mà thôi
"Bốn người này là....."Hắn có chút tò mò, hỏi.
"Bọn nó là những người đến từ các phân bộ của học viện. Ngươi biết đấy, ngoài ba thành lớn chúng ta thì xung quanh còn khoảng mười mấy trấn nhỏ, mà mỗi nơi đều có phân viện của ba học viện. Mà những trấn nhỏ này cũng được phân chia danh ngạch tiến vào đây, tính ra là khoảng gần một trăm rưỡi, chia ra một trấn cũng chỉ có mười người được tham dự. Học viện Minh Dương ta tổng cộng có 4 trấn, tính ra là 4 phân viện, mỗi phân viện có ba người tham gia."
"Ra là vậy." Hắn gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, lại đưa tay ra trước, nở một nụ cười thật hòa ái.
"XIn chào, rất vui được gặp mặt mọi người."
Mà vị Phật tử kia cũng không ra tay chỉ đứng một bên lầm rầm tụng kinh, hai mắt nhắm nghiền, mà hào quang quanh thân kia ngày càng sáng chói, khiến hắn như một vầng mặt trời vậy.
"A di đà Phật, Phật tổ có câu: Chúng sinh ngang hàng. Nhưng ngươi yêu thú này lại làm quá nhiều điều ác, thôi thì để ta độ hóa, đem một thân tội ác của ngươi tẩy đi thôi."
Nói xong lòng bàn tay hắn ta đột nhiên vỡ ra hóa thành một chiếc chuông vàng, coong một tiếng chuông vang xa khắp chốn, chấn cho con Tứ Ngà Thiên Tượng kia đầu óc mơ hồ, ngã quỵ xuống.
Trần Phong thấy vị Phật tử này nói có vẻ đúng nhưng cũng gì đó không đúng, đang định hỏi thì Hà My đột nhiên nói:
"Phật tử gì cơ chứ, hắn ta là đồ giả mạo. Người Phật môn tứ đại giai không, không quan tâm đến sự đời, chỉ biết ở trong đền chùa tĩnh tu chờ ngày đắc đạo. Còn hắn ta? Học được một ít da lông của Phật pháp, lại giả vờ đem người lừa bịp!"
Trần Phong há hốc mồm, quay lại hỏi cô bé:
"Thật ư?"
"Thật, em đã gặp mấy vị cao tăng đắc đạo rồi, phong cách họ khác xa thế này. Đến cạnh họ không hề có cảm giác muốn quỳ xuống lễ bái, mà trong lòng chỉ có một chữ thôi: Tĩnh! Rất tĩnh lặng. Dù anh là ma đầu giết người không ghê tay, hay là..dâm tặc làm hại các thiếu nữ thì trước mặt những vị cao tăng đó sẽ tự động nhận ra tội của mình, quỳ xuống xin chết."
"Mà nếu anh muốn biết rõ hơn thì lên ngôi đền ở trên đỉnh núi giữa thanh Minh Dương ấy. Ở đó cũng có mấy Phật tử rất tốt, nếu gặp họ anh sẽ học được nhiều hơn nữa."
Trong lúc bọn hắn đang nói chuyện, thì vì "Phật tử" kia lộ rõ bản chất. Hắn ta liên tục mở ra Linh thuật, hóa thành vô tận Phật gia bảo vật như chuông, tháp, chuỗi hạt, thiền trượng vv đủ loại, đánh cho con yêu thú kia hoa rơi nước chảy, không có chút phong phạm nào của Phật gia, trái lại cực độ hung tàn!
Hết chương 131