Nam Việt Đế Vương

Chương 157 : Mạnh đến mức khó tin

Ngày đăng: 13:06 30/04/20


Hai người bọn hắn sau khi nghỉ ngơi, chữa thương một lúc thì đứng dậy, đồng thời rút ra một thanh kiếm. Xung quanh không còn cao thủ cỡ Khai Huyệt canh giữ, biết đâu tên Phạm Việt này có ý xấu, muốn đem bọn hắn diệt sát thì sao?Ở đời không ai nói được chữ ngờ.



"Xong rồi sao. Ta thấy hai người các ngươi có lẽ đã đạt đến Nội cương đỉnh cao, bởi vậy ta sử dụng chính là bốn Chủ mạch, vậy được chứ?"



Phạm Việt nói một cách nhẹ nhàng, thanh kiếm bên tay rung lên, trên đó tỏa ra từng luồng kiếm khí, hiển nhiên muốn chiến đấu.



"Nếu ngươi đã công bằng, bọn ta cũng công bằng. Trần Phong, để đó, ta sẽ là người đánh bại hắn!"



Triệu hảo cười khoái chí, không biết lấy từ đâu ra một đôi bao tay rồi đeo lên, ánh mắt hừng hực chiến ý. Hắn ta bước lên trước một bước, lao về phía Phạm Việt. Mà Trần Phong thì nheo mắt, quan sát xung quanh một lúc, rồi đột nhiên lùi lại, chạy về nhóm anh Thành.



Thành lúc này đang cùng Bá Long chiến đấu kịch liệt. Hai người đều tập trung tu luyện thân thể hơn là Chân khí, bởi vậy mỗi cái giơ tay nhấc chân cũng bộc phát uy lực kinh người, sóng xung kích bắn ra thậm chí còn khiến mặt đất lõm xuống.



Còn những người còn lại cũng đang chiến đấu cực kì vất vả. Nhưng cao thủ cấp Ngoại cương trở lên đa phần đều bị hóa thành tượng gỗ, chỉ còn những người trẻ tuổi bọn hắn mới thoát khỏi.



Trần Phong lấy ra một cây gậy gỗ, huy động Chân khí đem nó bao phủ, sau đó xông vào chiến trường. Thực lực hắn bây giờ đã đạt đến mức của Nội cương đỉnh cao, tuy không có Bảo khí thuận tay nhưng muốn đánh gã những người này là vô tư!



Bốp!



Một người đang chiến đấu với Ánh Nguyệt và Hà My bị hắn đánh lén, lập tức hộc máu, thân thể bay về phía sau. Hà My thấy hắn thì mở miệng định hỏi thăm, nhưng hắn đã phất tay, nói:



"Mọi việc để sau đi, chúng ta bây giờ cần phối hợp, đem đám người này đánh gục!"



Vẻ mặt hắn cực kì nghiêm túc khiến hai người hiểu rõ, lập tức gật đầu. Ba người hợp thành một nhóm, chiến lực cao đến dọa người, bởi vậy liền quét ngang tất cả, gặp người nào thì người đó sẽ bị Hà My dùng Pháp thuật khống chế, sau đó Trần Phong sẽ ra đòn kết thúc. Cứ như vậy hai ba người đã ngã xuống, khiến những người còn lại cũng giật mình chú ý.



"Liêm sỉ ở đâu?"



Một tên gầm lên, bị một chưởng của Trần Phong đánh bay ra ngoài.



"Trước hết đánh bại ba người bọn hắn!"



Những người còn lại lập tức tản ra, vây quanh đám người Trần Phong, đao kiếm búa rìu trong tay sáng lóa, Cương khí ngưng tụ bên ngoài khiến chúng trông nguy hiểm hơn rất nhiều.
Âm thanh của chiến trường.



Trần Phong cũng chiến ý bốc lên váng cả đầu, một quyền vỗ ra lập tức đánh bay một người, một chưởng nện ra liền có người nằm bẹp xuống. Hắn như là một Long thần, quanh thân Long khí hóa thành giao long gào thét, đỉnh đầu lơ lửng từng quả cầu lửa, sẵn sàng bắn tới đối thủ. Hắn chiến lực đã đạt đến Nội cương đỉnh, một mình hắn có thể chiến được cùng lúc bốn năm người mà cũng không bị thua. Chân khí lại hùng hậu đến mức kinh người, như vô cùng vô tận, phảng phất như trong thân thể hắn chất chứa một đại dương Chân khí vậy.



Trên thân hắn vang lên từng tiếng răng rắc không rõ, tựa như có thì đó vỡ ra, mà theo đó Long khí xung quanh bị hắn hấp thu, bổ sung năng lượng, thể lực,....



Thân thể hắn ngày càng biến đối, da không còn là da người mà hóa thành vảy cứng như vảy rồng, trên đầu xuất hiện hai bọc thịt, sau lưng cũng gồ lên hai bọc thịt, như có thứ gì đó muốn chui ra. Bàn tay hóa khô cứng, móng tay dần dài ra, trông vừa giống vuốt rồng lại vừa giống chân chim, trông rất kì lạ. Mà theo đó khả năng tấn công cùng phòng ngự của hắn cũng tăng lên một mảng lớn, không kém gì cao thủ Ngoại cương!



Những người còn lại cũng không dễ dàng như Trần Phong, Thành yếu hơn Lê Bá Long một đoạn, bởi vậy luôn bị hắn ta đè đánh, Lê Nghĩa thì cũng không giúp ích được nhiều, chỉ chặn lại một tên Nội cương hậu kì, nhưng cũng đang bị kẻ địch đánh cho lùi lại liên tục. Những người còn lại hầu hết bị vây công, may mà bọn họ vẫn giữ vững đội hình, nếu không bị đám người đánh gục từ lâu rồi. Bọn hắn đông người hơn, mỗi người thực lực cũng cao hơn bọn họ một đoạn, thật sự là khó khăn vô cùng.



Bỗng từ đâu một bóng người bay đến, đập thẳng vào chiến trường, chấn cho mọi người xung quanh lui lại.



Triệu Hảo!



Trần Phong kinh hãi kêu lên, Triệu Hảo đánh với Phạm Việt một trận, nhanh như vậy đã bại trận rồi? Dù là Trần Phong cũng không dám chắc mình có thể thắng gã trong thời gian như vậy.



Hắn ta chậm rãi đứng dậy, đột nhiên phun ra một ngụm máu, cười thảm:



"Thiên tài mạnh nhất trong ba thành đây sao? Thực lực thật khủng khiếp."



Phạm Việt từ xa đi tới, lắc đầu đáp:



"Ngươi cũng rất mạnh. Ta thắng ngươi cũng do có võ kỹ cao cấp hơn mà thôi. Nếu ngươi có thầy giỏi truyền thủ, thành tựu có lẽ cũng không kém ta."



"Thua là thua, ta cũng không cãi cùn. Ngươi xứng đáng với danh xưng đó."



Triệu Hảo lấy ra một viên đan dược, ăn vào. Dược lực khiến vết thương hắn đỡ một chút. Trên người hắn lúc này có rất nhiều vết kiếm, nhưng không có vết nào chí mạng. Hiển nhiên Phạm Việt đã nương tay, nếu không có lẽ Triệu Hảo cũng không cầm cự được đến bây giờ.



Hết chương 157