Nam Việt Đế Vương

Chương 158 : Đánh gục Phạm Việt

Ngày đăng: 13:06 30/04/20


"Một người....hai....ba.....bốn người."



Trần Phong lẩm bẩm, vẻ mặt đầy hưng phấn, mà những người còn lại cũng cảm thấy cực kì quái dị, không hiểu Trần Phong đang làm gì.



"Tất cả các ngươi, cùng xông lên đi. Ta đợi từ nãy đến giờ rồi."



Trần Phong đột nhiên bước lên mấy bước, trong tay bắn ra năm luồng kiếm khí, dựng thẳng lên trời, tỏ rõ ý khiêu chiến. Mà những người khác thấy vậy thì há hốc mồm, sau đó cười vang:



"Tấu hài cực mạnh?"



"Sợ đến như vậy rồi sao?"



Trần Phong chẳng chút quan tâm đến lời nói của bọn hắn, kiếm khí đâm ra, đánh thẳng đến 5 người khác. Những người này lập tức lộ vẻ tức giận, đang định tiến lên thì Lê Bá Long đã lắc đầu, cản bọn hắn:



"Cẩn thận có bẫy. Nên nhớ, sau lưng hắn là một Ma pháp sư. ta thấy con bé nãy giờ đứng yên không làm gì, chắc chắn đang niệm phép."



Trần Phong nghe vậy thì lộ ra vẻ ngạc nhiên, rồi hét lớn:



"Thông minh! Hà My, ra chiêu đi!"



Cô bé lúc này cũng vừa niệm phép xong, cây trượng gõ nhẹ xuống mặt đất, tức thì một luồng Ma pháp lực tỏa ra, lấy bọn họ làm trung tâm. Mỗi khi đi đến người nào sẽ lập tức biến đổi, khiến mặt đất mềm nhũn, sau đó rất nhanh bọc lấy hắn, chỉ chừa lại mỗi cái đầu để thở.



"Đứng sát tôi!"



Thiếu niên thành Quỳ Ngưu hét lớn, cũng lập tức niệm phép, tuy nhiên thực lực không đủ, cộng thêm quá vội vã nên chỉ có thể làm một vòng tròn bảo vệ xung quanh bán kính hai mét.



Những người còn lại cũng kinh hãi, lập tức chạy thục mạng. Ma pháp sư đấu một một không quá đáng sợ, nhưng khi có người bảo vệ bọn họ, để họ niệm phép thì đó chính là ác mộng. Võ giả cùng cấp muốn chạy cũng khó, cao hơn hai cấp thì còn có thể chống cự. Tình cảnh bây giờ cũng là vậy, mười mấy người bị một lớp đất phủ quanh người, hóa thành từng bức tượng đất, trông rất lạ.



Lê Bá Long cũng bị đất phủ kín hai chân, tuy nhiên hắn quá mạnh, chỉ cần vận lực thì có thể thoát ra ngoài. Mà kinh người nhất phải kể đến là Phạm Việt, hắn chỉ đâm một kiếm xuống, tức thì kiếm khí bắn ra, phá vỡ pháp thuật của Hà My.



"Nếu vậy thì ta cũng phải ra tay thôi."



Phạm Việt cười khẽ, tay phải mở ra, sau đó tung chưởng, cách không đánh đến.



Ngoại cương cảnh!



Thôi xong!



Trần Phong đổ mồ hôi lạnh, tên này đã tu thành Ngoại cương, chiến lực có thể đạt đến Ngoại cương hậu kì đến đỉnh cao. Nếu vậy....



Hắn còn chưa nghĩ xong thì xung quanh vang lên mấy tiếng kêu thảm, bốn người bị Cương khí đánh trúng lập tức phun máu, thân thể bay xa ba bốn mét!



"Triệu Hảo, anh Thành, không quản được nữa, tên này đã rất mạnh, dù là ba chúng ta hợp lại chưa chắc đã sánh bằng! Lập trận, may ra có thể đánh gục tên này!"




"Không xong...."



Trần Phong sau đó liền bị đánh bay, còn bản thân Phạm Việt cũng lảo đảo lùi mấy bước, bóp bóp lòng bàn tay.



"Thua rồi..."



Phạm Việt cười khổ, chỉ thấy nắm đấm của Thành cùng Triệu Hảo đồng thời nện lên lưng hắn, tức thì hắn ngã khụy, không dậy được nữa.



"Thắng!"



Mọi người ngồi bệt xuống đất, thở hồng hộc như trâu. Bọn họ hợp lực lại không ngờ lại có thể đánh gục một cao thủ có thể sánh với Ngoại cương đỉnh cao, dù rằng vây công, nhưng như vậy cũng là thành tích khó có được.



Trần Phong nghỉ ngơi một chút liền đi về phía Phạm Việt, sau đó lấy ra một bình thuống, nhẹ nhàng nâng đầu Phạm Việt lên rồi cho hắn uống. Thuốc vào khiến thương thế hắn khôi phục một ít. Trần Phong lại lần ngửa hắn dậy, sau đó cười nói:



"Lần đầu thua trận à?"



"Ừ"



Phạm Việt nhìn lên vòm trời xanh lục, thở dài.



"Phục không?"



"Đương nhiên là không!"



"Vì bọn ta vây công ngươi?"



"Đúng mà không đúng."



Phạm Việt khẽ lắc đầu, nói:



"Ta quá tự cao. Nếu để bọn họ giúp thì đâu đến nỗi."



Trần Phong vỗ nhẹ lên lồng ngực hắn, cười nói:



"Ngươi hiểu ra rồi sao? Lần đầu tiên ta thấy ngươi, ngươi có nét gì đó....khá khác thường. Có lẽ do ngươi đến từ một nơi cao siêu hơn chăng? Ta đoán vậy, và ta nghĩ mình đúng. Cách ngươi chiến đấu rất nhuần nhuyễn, nhưng thiếu nét thô tục, nét thật trong chiến đấu. Ngươi giống như đang luận võ trong học viện vậy. Ngươi khinh thường đánh hội đồng, ỷ đông hiếp yếu. Ta nói đúng hay không?"



Phạm Việt nhíu mày một chút, rồi gật đầu, đáp:



"Đúng vậy."



Hết chương 158