Nam Việt Đế Vương
Chương 159 : Hai vạn năm vì một ngày này
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
"Nếu ở trong học viện, ở trên võ đài, ta cam đoan sẽ đấu một một với ngươi. Tuy nhiên, đây là bí cảnh. Mọi người giành giật nhau tài nguyên, kẻ mạnh, kẻ khôn thì được lợi, kẻ yếu ngay cả đất cũng không có mà ăn. Ngươi mạnh hơn bọn ta nhiều, bởi vậy chúng ta mới phải lập thành tổ đội, vây công ngươi."
Phạm Việt nhẹ nhàng gật đầu, thở dài:
"Các ngươi nói đúng. Ta vẫn còn giữ lại bản tính như khi ở đó. Ha ha ha."
Trần Phong nghe hắn cười vang thì cũng thở phào nhẹ nhõm, hắn cũng không muốn tự dưng tạo thêm kẻ địch cho mình, tốt nhất là có càng nhiều đồng đội thì càng tốt. Bởi vậy hắn đưa tay ra, mà Phạm Việt cũng hiểu ý, bắt lấy tay hắn rồi đứng dậy.
"Dù ở Đông Phủ mười hai thành, chú em cũng có thể nổi tiếng đấy. Tốt nhất là nhanh chóng tu luyện, đi về phía Đông. Chỉ có nơi đó mới là nơi để những nhân tài như em có thể phát triển."
Phạm Việt cũng đã thay đổi cách xưng hô, càng khẳng định tên này gần như không có chút tức giận vì bị đánh bại, trái lại còn rất tôn trọng nhóm Trần Phong.
"Sớm muộn cũng sẽ tiến đến đó. Không biết anh thuộc thế lực nào?"
Phạm Việt xoa xoa cằm, đáp:
"Đông Phủ Yên Đô thành. Phạm gia chúng ta cũng là một gia tộc khá cường đại ở đó. Nếu có thể thì em đến đó, anh mày nhất định sẽ ra đón tiếp."
Nói xong hắn khẽ rung tay, lập tức một luồng Cương khí bắn ra, đánh thẳng về phía Lê Bá Long.
"Dừng lại ở đây thôi. Ta cùng mấy người này bị thương không nhẹ, nhưng nếu hợp sức lại thì đánh gục ngươi là điều dễ dàng."
Tên này vung tay đánh nát luồng Cương khí này, trong lòng chột dạ, nhưng vẫn cười ha hả:
"Đương nhiên, ngươi đã thua rồi thì sao ta dám đánh bọn họ chứ, đúng không?"
Như vậy mọi chuyện rốt cục kết thúc trong hòa bình, ai nấy đều ngồi xuống chữa thương. Những Ma pháp sư như Hà My Tuyết Lan...lại phải chạy xung quanh chữa thương, khiến không khí giữa mọi người trở nên gần gũi hơn rất nhiều. Những người lúc nãy vừa đánh nhau sống chết nay cũng chuyện trò rôm rả, giúp nhau bôi thuốc,.....
Xung quanh những người kia vẫn hóa thành tượng gỗ, nhưng kì lạ là họ vẫn sống, chẳng qua thân thể không thể di chuyển mà thôi.
Tòa tế đàn kia dần dần cũng rung động cực kì kịch liệt, không gian vì nó mà nứt ra thành không biết bao nhiêu đường, như một tấm gương vỡ. Xung quanh tiếng rồng gâm không dứt, ngẫu thiên có thể thấy ảo ảnh của từng con rồng khổng lồ phun mây phun mưa, xung quanh lôi điện rì rầm.
"Trần Phong, đi thôi!"
"Truyền thừa của Tiên tộc cùng Long tộc, có lẽ phiền ngươi đến dạy hắn. Ngươi tuy không có tài dạy học như lão Kim Quy kia, cũng không có thể tạo ra một Kiếm thánh như lão Thuận Thiên kia,....nhưng ngươi có trong mình khí thế của Xích quỷ Cổ quốc, Văn lang Cổ quốc, Âu Lạc Cổ quốc, mang trong mình......."
"......Cái hồn của người Việt!"
Ầm ầm!
Lão ta đột nhiên há miệng ra, từng luồng sáng hóa thành dòng sông trút tới, cuốn qua thân thể Trần Phong. Máu huyết của hắn cũng bắt đầu bị rút đi ra khỏi cơ thể, không những thế cả thân thể, Tinh thần hải,....cũng bị kéo đi!
"Chiến thần của tộc ta, đã đến lúc tỉnh lại. Hai vạn năm chờ đợi, đã đến lúc rồi!!!"
Lão gầm lên, rút mười mấy con sông kia về, tất cả trút vào miệng lão. Mà theo đó thân thể lão cũng bành trướng lên, mấy trăm cái xiềng xích quanh thân nhanh chóng bị giật đứt, năm mươi cột trụ bị rút ra, bầu trời cao cũng bị xé mở, mặt đất bị chôn vùi!
"Vì Nam Việt quốc!"
"Vì Đại Việt Đế quốc!"
"Vì Đại Ngu quốc!"
"Vì Đại Cồ Việt quốc!"
...
Cả vạn vị Linh giả phía dưới cũng gầm lên, thân thể hóa thành vô số luồng sáng dung nhập vào thân thể Lão Long này, khiến nó càng trở nên chói mắt, càng trở nên cuồng bạo! Bọn họ vốn là những con người thuộc các triều đại khác nhau, thậm chí có những triều đại là kẻ thù của nhau. Nhưng dù là bạn hay thù thì bọn họ vẫn chiến đấu vì một lí tưởng duy nhất:
Bảo vệ chủng tộc, bảo vệ tổ quốc
Rắc rắc rắc
Lão Thanh Long xé rách tòa tế đàn, Long khí cuồn cuộn quấn quanh thân thể hắn, hóa thành hàng trăm con giao long khác, phun mưa gọi sét, trông rất uy vũ khí thế.
Hết chương 159