Nam Việt Đế Vương
Chương 16 : Đốt tre kì lạ
Ngày đăng: 13:04 30/04/20
Trần Phong cùng Thanh Sương lúc này đã trở về căn lều.
Cả hai nghỉ một lúc rồi Thanh Sương đứng dậy, nói: " Mặt trời cũng đã lên cao rồi đấy, ăn sáng thôi không lại muộn mất."
"Để tôi giúp cô."
"Thôi, đàn ông con trai như cậu không nên đ-ng vào bếp núc, khéo lại cháy cái lều này thì tối tôi không có chỗ ngủ đâu."
Trần Phong nghe câu này khóe mắt giật giật lên. Chắc cô nàng vẫn còn giận việc không nói cho cô nàng biết về đốt tre kia chứ gì. Hắn cũng mặc kệ cô nàng, ngồi xuống cầm đốt tre nhìn một lượt, cũng chẳng thấy gì. Hắn vận ma pháp lực, truyền vào trong đốt tre, chỉ thấy đốt tre chỉ khẽ nhúc nhích một chút, sau đó lại nằm yên như cũ. Hắn không nản chí, lại tiếp tục truyền nhiều ma pháp lực hơn nữa nhưng vẫn vô dụng. Hắn cầm đốt tre để trong bếp lửa, một lúc sau đưa ra đốt tre ngay cả vàng đi cũng không có.
Hắn trầm ngâm suy nghĩ:
"Đây là một đốt tre, nếu muốn nó sinh trưởng thì cần: nước, đất hoặc một thức gì đó liên quan đến mộc."
Hắn hào hứng định đi thực hiện thì Thanh Sương ngăn lại:
"Ăn sáng đi đã rồi làm gì thì làm."
Trần Phong không dám cãi lại, đành bấm bụng ngồi xuống ăn cơm. Bữa sáng hôm nay ăn ngon vô cùng.
"Thịt nấu từ bạo viên kia đấy, ăn đi rất tốt cho sức khỏe, lại gia tăng thực lực." Thanh Sương giới thiệu
Nghe câu này, Trần Phong trố mắt. Thật không ngờ là con quái vật kia lại có thể trở thành một món ăn ngon lành như vậy. Hắn gắp một miếng lên ăn thử, chỉ thấy nó không dai, cứng mà lại vô cùng mềm mại, có độ đàn hồi nhất định, cộng thêm vị mằn mặn, ngòn ngọt, lại thêm chút chua chua của gia vị tạo nên một vị ngon mê người. Khi nuốt vào xuống, nó đi qua hầu, chảy qua thực quản, rơi vào dạ dày. Ở đó, hàng triệu hạt năng lượng bị phân giải ra, dung nhập vào bên trong từng tế bào, tăng cường sức mạnh của tế bào, làm Trần Phong thoải mái không thôi.
"Ngon quá." Trần Phong cảm thán
Thiếu nữ không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười.
Đang ăn Trần Phong chợt nhớ ra điều gì, liền hỏi:
" Tôi nhớ cô hình như có việc gì quan trọng phải làm mà, sao mà bây giờ vẫn ở đây?"
Nghe câu hỏi của Trần Phong mặt thiếu nữ đột nhiên lộ rõ vẻ khó chịu. Nàng lẩm bẩm:
" Việc đó có lẽ đã xong rồi. Đáng ghét, vậy phải thấy khuôn mặt kênh kiệu của con ả kia rồi. Tất cả là tại con vượn điên kia cản đường, không thì ta đã kịp rồi."
Trần Phong gãi gãi đầu:
"Ồ ra là vậy, tôi hiểu rồi. À tôi có sư phụ đấy."
"Ai vậy? Là người như thế nào? Ở đâu? Thực lực mạnh không?" Cô nàng tò mò hỏi
" Tôi chỉ biết tên của sư phụ là Phong Thiên, còn về phần tu vi thì mù tịt, ngay cả sống ở đâu cũng không rõ."
Thanh Sương sau khi nghe câu trả lời của Trần Phong mặt biến ảo không ngừng, lẩm bẩm:
"Phong Thiên, không phải là vị kia chứ, đừng đùa, sao vị kia có thể thu nhận đồ đệ chứ? Chắc chắn là trùng tên mà thôi, đúng vậy, là trùng tên"
"Sao vậy, có chuyện gì về sư phụ tôi sao?"Trần Phong nhìn thẳng vào mặt cô nàng, dò hỏi.
"Không có gì đâu. Thôi cậu cứ lo tu luyện đi. Bây giờ tôi sẽ giúp cậu trong việc làm nhanh tốc độ niệm ma pháp ngữ cùng với điều khiển ma pháp lực"
Trần Phong cùng đồng ý, lắng nghe Thanh Sương giảng giải về ma pháp lực làm hắn hiểu ra thêm rất nhiều điều. Đầu tiên đó chính là việc điều khiển ma pháp lực, tốc độ sử dụng ma pháp lực của hắn khá chậm nên nếu cận chiến thì khá khó khăn. Hắn trong buổi sáng này đều dùng để tăng tốc độ di chuyển của ma pháp lực, khi nào cạn kiệt ma pháp lực Thanh Sương lại đưa hắn Linh dịch để khôi phục, dù sao thứ này cô nàng cũng có nhiều nên cũng chẳng lo.
Cả hai nghỉ để ăn trưa một lúc sau đó lại lao vào tu luyện. Buổi chiều hắn dùng để làm tăng tốc độ niệm ma pháp ngữ, trong đó có việc rút gọn để tăng tốc độ niệm. Hắn phải trì trật cả buổi mới đem câu ma ngữ tạo nên tên gió và kiếm gió rút gọn.
Buổi đêm.....
Trần Phong thả người lên chiếc đệm êm ái, cảm thấy thoải mái vô cùng. Cả ngày hắn liên tục vận chuyển ma pháp lực, đến bây giờ làm một thân kinh mạch của hắn đau nhức không thôi. Nhưng mà hắn thu hoạch được rất nhiều thứ, đầu tiên đó là ma pháp của hắn bây giờ đã có uy lực hơn xưa, rất có tính thực chiến, không giống như lúc đánh nhau với Lý Kiếm phải đánh lén mới thành công.
"Quả nhiên muốn có thành tựu thì phải chịu không ít đau khổ. Còn nếu muốn mạnh lên mà lười nhác, không chịu khó thì 100 năm nữa cũng đừng mơ mà được." Trần Phong đã đúc rút được kinh nghiệm sau một quá trình luyện tập.
Hắn nghỉ ngơi một lúc sau đó lại tiếp tục tu luyện. Lần này hắn muốn biến ma pháp lực của mình có thể chuyển sang nhiều dạng khác nhau. Hắn đã tham khảo Thanh Sương một số ma pháp ngữ các hệ, bây giờ là lúc đưa ra sử dụng. Còn cô nàng thì cũng đang ngồi xuống tu luyện, gia tăng thực lực.
"Cô ấy cố gắng như vậy, thế nên ta cũng phải cố gắng hơn mới được."Trần Phong thầm quyết tâm trong lòng.
Hết chương 16
Ai đọc đến đây thì nhận xét truyện dùm tác giả