Nam Việt Đế Vương
Chương 165 : Bị ám sát vào đêm giao thừa
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
"Ngươi cũng nên tìm những mảnh còn sót lại của ta. Dù bị đánh vỡ nhưng chỉ cần tập hợp lại thì vẫn có khả năng khôi phục. Trong vòng bán kính một trăm km quanh đây có một lóng tre nữa, khi nào ngươi tu đến Linh cảnh rồi đi tìm cũng không muộn."
Trần Phong hiểu ý, gật đầu. Khoai là Khí Linh của một Thần Binh, bởi vậy những đốt tre kia không khác gì cơ thể nó. Nó có khát vọng tìm lại những đốt tre ấy là điều hiển nhiên. Hơn nữa chúng cũng đem lại lợi ích cực kì to lớn cho Trần Phong.
Hắn vươn vai đứng dậy, cảm thấy xương cốt ầm vang, huyết mạch chạy ầm ầm trong cơ thể, tựa như một dòng sông vậy.
"Vẫn nên tập luyện thêm một chút."
Hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất. Bàn tay mạnh mẽ đánh ra bộ Loạn quyền phá thạch, không ngờ tất cả đều đạt đến trạng thái viên mãn!
Hắn lại đổi sang Việt võ đạo. Không thể phủ nhận, Việt võ đạo tuy không phải võ kỹ cao cấp gì, nhưng nó tuyệt đối cực kì phù hợp cho thân thể người dân Nam Việt quốc. Bất cứ ai luyện tập Việt võ đạo thì thành tựu thấp nhất cũng là Luyện thể cảnh.
Một quyền vừa ra, lập tức huyết mạch trong cơ thể nhảy chồm lên, dường như có thứ gì đó muốn phá mà ra.
"Khoai, hình như bộ Việt võ đạo này có vấn đề đúng không?"
Trần Phong ngừng luyện tập, ý thức tiến vào Tinh thần hải. Lúc này Khoai cũng đang dùng Tinh thần lực in ra bộ võ kỹ này trên không gian rồi quan sát. Một lúc sau nó trầm giọng:
"Đúng vậy, có rất nhiều vấn đề là khác."
Nói rồi nó chỉ tay về một bức hình, đó là con đường vận chuyển Chân khí:
"Ngay đây, nếu ngươi vận chuyển Chân khí qua mạch này thì sẽ có tốc độ nhanh hơn, nhưng nó sẽ khiến cho hai trung mạch ở bên cạnh bị phá hủy! Sự phá hủy này diễn ra chậm chạp, có lẽ phải mất cả chục năm!"
Nó lại chỉ sang một hướng khác, cười gằn:
"Còn cái này nữa, đây là thứ quái quỉ gì? Đi theo cách này, chỉ khiến một thân huyết mạch của ngươi bị thiêu đốt, tạm thời thực lực sẽ mạnh lên không ít, nhưng càng lâu thì di chứng càng nặng."
"Một thân huyết mạch của ngươi sẽ bị tẩy đi, trở thành phàm huyết! Có kẻ lo ngại huyết mạch của Âu Lạc Thần tộc, bởi vậy đã sáng tạo ra thứ võ kỹ này, căn bản là để hủy diệt chủng tộc các ngươi. Thảo nào từ lúc tỉnh lại đến nay ta không gặp bất cứ một cái Âu Lạc con dân nào có huyết mạch đủ cao cả, tất cả đều thấp đến đáng thương."
Trần Phong có chút choáng váng. Hắn không ngờ được môn võ kỹ mà người dân Nam Việt quốc luôn ngợi ca lại là thứ trói buộc bọn họ, phong ấn huyết mạch bọn họ.
Nhưng gã vẫn bị đánh bay ra, lồng ngực lõm xuống một chút. Cơn đau truyền từ lồng ngực đến não khiến hắn ta rất nhanh tỉnh lại, lập tức bỏ chạy thục mạng. Trong này còn lại hai tên nữa thì cũng mất hết can đảm, nhanh chân bỏ chạy, thoáng chốc đã biến mất.
Tiếng trống xung quanh biến mất, theo đó là tiếng pháo hoa nổ bụp bụp trên trời cao. bà Lan cùng Luân mở mắt, cười nói:
"Giao thừa qua rồi, mọi người ăn thôi. Ấy chết, cái đùi ở đây đâu rồi, ai lại ăn trước như vậy?"
Trần Phong làm bộ, cười hì hì, sau đó cũng ngồi xuống. Mọi người ăn uống rất vui vẻ, tiếng bát đũa va chạm kêu leng keng, tiếng cười nói,...
"Khoai, đã đánh dấu bọn chúng chưa?"
Trong tay Khoai là năm điểm sáng, trong đó có một điểm sáng chói nhất, bốn điểm khác thì màu tối hơn một chút.
"Dễ như ăn bánh. Mấy tên này thật phiền phức, cứ truy đuổi mãi không tha!Mà theo ta cảm nhận được thì bọn hắn hình như là người Nam Việt quốc."
Trần Phong gật đầu, nuốt miếng thịt trong miệng, truyền âm cho Khoai:
"Ta cũng nghĩ thế. Bọn hắn nói tiếng Việt rất chuẩn, hơn nữa có vẻ đã tìm hiểu rất kĩ về nhóm chúng ta, thậm chí còn dùng tới cả Linh thuật chỉ để bắt chúng ta."
Trần Phong nhớ lại lúc đó, lúc đầu tiếng trống vang lên Trần Phong cũng không nghĩ gì nhiều, nhưng khi truyền vào Tinh thần hải thì hắn cảm thấy ý thức mình có chút mơ hồ, bởi vậy mới nhanh chóng truyền âm cho Thành và Hà My để họ cẩn thận. Mà hai người này cũng không tồi, đều cảm nhận được gì đó không đúng, bởi vậy vẫn cố gắng duy trì sự tỉnh táo, một mặt khác lại vẫn giả vờ như bị trúng chiêu.
Trần Phong nhẹ nhàng buông bát xuống, nói:
"Cháu ăn xong rồi ạ."
Hắn đứng lên, đi vào nhà vệ sinh để rửa tay, trong lòng vẫn nghĩ:
"Cần phải thông báo cho Viện trưởng để họ biết cách đối phó. Đám người lạ mặt kia có vẻ không hề muốn từ bỏ ý định, muốn bắt giữ tất cả học viên của thành Minh Dương. Chúng có mục đích gì đây?"
Hết chương 165