Nam Việt Đế Vương
Chương 166 : Ngày đầu năm
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
Hắn suy nghĩ một chút liền thông báo cho Viện trưởng. Một lúc sau ông ấy trả lời lại:
"Bọn chúng đã hoạt động lại rồi, các ngươi hãy cẩn thận. Bây giờ hãy ở yên trong nhà, đừng đi ra ngoài. Cao thủ của học viện sẽ sớm đến đó bảo vệ nên đừng quá lo lắng."
TrầnPhong thở phào một hơi, lại cảm nhận xung quanh, đến khi chắc chắn không còn ai nữa mới thả lỏng người, đi ra rửa bát.
Bên ngoài đã xuất hiện mấy tiếng bước chân, cùng với đó là tiếng thanh thiếu niên cười đùa, chắc hẳn là đi hái lộc xuân đầu năm. Nhà của Trần Phong cũng may không trồng cây nào gần sát đường, nếu không có lẽ cũng bị mấy tên này vặt sạch.
Hắn vừa rửa bát xong thì Linh Nhi đã chạy đến, nói:
"Chị Nguyệt nhờ em nói với anh là sáng sớm hôm nay anh đến nhà chị ấy xông đất nhé!"
"Đến nhà cô ấy xông đất? Cũng được."
Hắn nhún vai, đến sáng thì bọn kia hẳn cũng không dám tùy tiện ra tay, nếu không sẽ bị đội bảo vệ Thành phát hiện.
Thành lúc này cũng đi đến, Linh Nhi thấy vậy cũng nói:
"Chị Thanh Hoa cũng nói anh sáng sớm anh đến nhà chị ấy xông đất nhé."
Thành xoa xoa cằm, đáp:
"Để xem, anh mệnh Thổ, cô ấy mệnh Mộc, cũng không xung khắc, ngược lại Mộc dựa Thổ mà sinh. Được, nói với chị ấy anh sẽ đén."
Linh Nhi tung tăng rời đi, để lại hai người Trần Phong. Thành lúc này mới nói:
"Viện trưởng nói sao?"
"Ngài ấy đã cho người đến đây, lúc nãy em cảm nhận được có người lẻn vào trần nhà, có lẽ họ đến rồi." Hắn đáp.
Thành nghe vậy thở phào một hơi, bóp bóp cổ tay:
"Bọn chúng cuối cùng cũng không nhịn được. Chúng ta đã trở thành mục tiêu quan trọng rồi, bởi bốn tên kia theo anh đều là cao thủ Ngoại cương trở lên chứ không đùa được đâu."
Nhìn sang Hà My thấy cô bé hai mắt lộ rõ vẻ mong chờ thì hắn gật đầu cái rụp, lại quay sang Thành. Anh ta đã mặc thêm một bộ quần áo mới, trông rất lạ mắt, nhìn phong cách thêu cũng như chất vải rất độc đáo.
"Đây là áo truyền thống của dân tộc bọn anh. Bình thường không mấy khi đem ra mặc, sợ lỡ có đánh nhau thì rách mất!"
Trần Phong càng quan sát càng thấy thú vị. Nó không giống những bộ quần áo hắn thấy bày bán ngoài chợ, mà có nét gì đó rất riêng. Vải này có lẽ được may bằng tay, bởi trông nó hơi thô, tuy nhiên vẫn rất đẹp. Cổ tròn, ống rộng,... tất cả đều toát lên nét đẹp văn hóa của dân tộc.
Hắn lại nhìn sang Hà My, cô bé lúc này mặc một váy trắng xen hồng dài đến quá đầu gối, lại kèm thêm một đôi vớ màu trắng tinh. Nhìn qua xinh xắn dễ thương vô cùng.
"Thiếu niên, ta nói rồi, cứ lên đi! Chỉ cần hấp thụ được thì khả năng hồi phục của ngươi sẽ vô địch! Mà con bé kia trông xinh xắn thế, còn đợi cái gì???"
Khoai ghé vào tai hắn, thì thầm những lời đầy cám dỗ. Trần Phong suýt nữa thì nghe theo nó, may mà trấn tĩnh lại được.
Trên đường lúc này cũng có một số người đi qua lại. Bởi phong tục là vậy, ngày mồng một rất ít đi lại, chỉ khi mồng hai mồng ba mới ăn chơi phè phỡn, thăm thú họ hàng bạn bè người thân, lên chùa cúng bái.
Mồng một tết cha, mồng hai tết mẹ, mồng ba tết thầy.
Trần Phong đi trên đường, nhìn hai bên đầy câu đối câu chúc, nhà nào nhà nấy dựng từng cây nêu, cờ trong gió bay phấp phới. Hai bên đường đôi chỗ còn trồng một cây đào, bên trên treo đầy phong bao lì xì.
"Ở những nơi như thế này thích thật đấy, chả bù cho chỗ của em."
Hà My vừa đi vừa xuýt xoa, chỉ trỏ xung quanh. Hắn ngạc nhiên, hỏi:
"Thế chỗ em như thế nào?"
"Như thế nào ư?..." Cô bé nghĩ thoáng qua, lại đáp:
"Tương đối tẻ nhạt và buồn chán."
Trần Phong tò mò, liệu cô bé này đến từ đâu đây?
Hết chương 166