Nam Việt Đế Vương
Chương 167 : Thật là ngày kì lạ
Ngày đăng: 13:06 30/04/20
"Cha em thường ngày rất ít khi gặp được, lúc nào cũng phải lo công việc. Anh và chị đều phải đi làm, không mấy khi ở nhà. Em cả ngày đều đến thư viện để ngồi đọc sách, ngoài ra cũng không có việc gì làm nữa."
Mặt Hà My lộ ra vẻ buồn chán, nhưng sau đó liền cười rất tươi.
"Nhưng bây giờ em mới biết hóa ra bên ngoài thú vị như vậy."
"Em bỏ nhà đi ra ngoài?"
Trần Phong nghi ngờ, ánh mắt đầy soi mói. Mà cô bé phút chốc đỏ mặt, lúng túng đáp:
"Không phải, em không bỏ nhà....em chỉ đi dạo chơi chút thôi."
Trần Phong cười cười, vỗ nhẹ lên đầu cô bé, nói:
"Đi thôi. Sẽ có nhiều cái vui lắm đây."
Bọn họ đi dạo, cảm thụ lấy không khí của ngày tết. Bên đường dần dần xuất hiện nhiều người hơn, có vẻ như đang đi thăm họ hàng, người nào người nấy ăn mặc đẹp lắm.
Khu nhà của Đặng gia ở quận 1. Ở đây họ đã khoanh cả một khu vực khá rộng để làm nơi ở, thậm chí con đường đi vào còn ghi là đường Đặng Nguyên Tất, có lẽ là tổ tiên của Đặng gia đến đây lập nghiệp.
Cũng may nơi đó cách nhà Trần Phong cũng không quá xa, bởi vậy rất nhanh bọn hắn đã đi đến nơi. Sau khi hỏi thăm một lúc thì Trần Phong mới được biết nhà của Ánh Nguyệt ở góc phía Tây của khu vực này.
"Nhà cô ấy cũng giàu đấy chứ?"
Trần Phong cùng Hà My đang đứng trước một căn nhà ba tầng, xung quanh có sân vườn nho nhỏ, bộ dáng khá là hiện đại. Lúc này Ánh Nguyệt đang đứng ngó nghiêng trước nhà, thấy hắn đến liền vẫy tay.
"Trần Phong, ở đây này!"
Trần Phong liếc nhìn cô gái một thoáng, ánh mắt lập tức lộ ra vẻ kinh diễm. Cô nàng bây giờ mặc một bộ áo dài màu trắng muốt, loại áo cổ truyền của dân tộc Việt Nam. Dáng người của cô nàng dong dỏng cao, lại cộng thêm mái tóc dài chạy đến ngang lưng, khiến Ánh Nguyệt trở nên đẹp lạ thường.
Ánh mắt hắn không chút rời đi, lẩm bẩm:
Hắn cười híp cả mắt, trông rất hiền lành. Lúc hắn đang định đưa nhóm Trần Phong đi thì một giọng nói già nua vang lên:
"Minh Tâm, con đang làm gì vậy?"
"Sư phụ!"
Minh Tâm tiểu hòa thượng quay lại, vái chào một cái. Từ đâu một vị lão hòa thượng đi đến, tay chống một cây quyền trượng.
Minh Tâm lễ phép nói:
"Thưa sư phụ, con thấy mấy thí chủ này không biết đường, bởi vậy mới giúp họ tìm đường ạ."
Lão Phật nhìn nhóm Trần Phong, lại nhìn chằm chằm lên Trần Phong, nói thầm:
"Ta đúng là rơi vào vòng nhân quả này rồi. Đúng là nhân sinh."
Ông lão gõ nhẹ cây thiền trượng xuống đất, tức thì nó vang lên mấy tiếng thanh thúy. Mà lúc này, Khoai cũng ồ lên:
"Lão già này là lão Phật xuất hiện trong tòa Linh bảo giới kia! Phật pháp thật mạnh, lão ta mạnh còn hơn cả Tôn Linh cấp Linh giả đấy!"
Trần Phong há hốc mồm, nói:
"Mạnh như vậy sao?"
"Còn gì nữa. Lão ta đang làm phép, cô đọng không gian xung quanh, giờ dù là Tôn cấp cũng không biết có chuyện gì xảy ra ở đây."
"Ông ấy muốn làm cái gì? Không nhẽ là giết người diệt khẩu? Không thể nào, lúc đó có biết bao nhiêu người thấy cơ mà?
Hết chương 167