Nam Việt Đế Vương

Chương 194 : Thành và Thanh Hoa

Ngày đăng: 13:06 30/04/20


Một chuyến rèn luyện này của Trần Phong, kéo dài sáu tháng.



Trong lúc đó, ở phía cực Tây Phủ Nghệ An, sát với Phủ Thanh.



Thành và Thanh Hoa đã được đưa đến một ngọn núi vô cùng khổng lồ. Ngọn núi này chính là ngọn núi lớn nhất trong phạm vi mấy trăm dặm quanh đây, từ nó thậm chí có thể thấy được Nam Việt biên quan - nơi đóng quân của quân đội Nam Việt quốc.



Trên ngọn núi này có tới cả ngàn người, chia nhau sinh sống từ chân núi đến đỉnh núi. Lúc này Thành, Thành Hoa cùng những người mới khác đều tập trung dưới chân núi, đang nghỉ ngơi trong các căn nhà sàn. Nhà nơi đây mang đậm nét miền núi, nhà sàn có sáu cây cột lớn chống đỡ, trên trần lợp cỏ tranh hoặc gỗ.



"Em ở quen không?" Thành hỏi, với hắn thì việc sống ở một nơi như thế này quá quen thuộc rồi, nhưng Thanh Hoa vốn là người dưới xuôi, lần đầu lên đây có lẽ sẽ không quen. Nhưng không ngờ cô nàng chỉ uốn nhẹ người, để lộ ra vòng eo nhỏ nhắn, cười đáp:



"Không được quen lắm, nhưng em rất nhanh sẽ thích nghi được thôi."



Thành nghe vậy cũng vui lòng, bước ra ngoài sân. Nơi đây đa phần là người dân tộc thiểu số như hắn, và hầu hết đều là thanh thiếu niên tuổi dưới hai mươi. Tuy nhiên thực lực mỗi người đều không kém, đa phần là Tụ khí đỉnh, có một nhóm là Nội cương, và Ngoại Cương thì có hai người.



"Tất cả mọi người nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ, chúng ta chuẩn bị tiến lên thắp hương cho Tam Thánh Mẫu!"



Một giọng nói nghiêm nghị từ căn nhà rông phát ra, theo đó những người nơi đây lục tục đi ra khỏi nhà. Một số thì chọn tắm ngay tại nhà, bởi mỗi nhà đều chứa một cái chum đựng nước khá lớn. Một số thì lại chọn ra suối, bởi nước suối rất trong, hơn nữa lại còn được tắm thoải mái.



"Em đi cùng mấy cô ấy đi, con gái tắm nơi khác, còn con trai bọn anh tắm nơi khác."



Thành chỉ tay về phía mấy cô gái gần đó, mà Thanh Hoa cũng hiểu ý, chào hắn một tiếng rồi chạy lại bắt chuyện với những người kia. Rất nhanh cô nàng đã hòa nhập cùng với bọn họ, tiếng cười thanh thúy chốc chốc lại vang lên, nghe qua liền khiến người ta tâm thần thoải mái.



"Ơ, có phải là Thành đấy không?"



Thành quay người lại nhìn, trong mắt lộ ra sự vui sướng, lập tức chạy lại ôm chầm người nọ, cười ha ha:



"Muôn đấy sao, lâu lắm mới gặp."



"Ừ, Thành đi lâu vậy, sao không báo cho Muôn một tiếng, Muôn không ưng cái bụng đâu."



Cậu ta đấm nhẹ lên vai Thành một chút, mà anh ta cũng cười xấu hổ. Cậu ta là Lô Văn Muôn, người bạn thân nhất của hắn khi còn ở học viện. Sau khi hắn quyết định về xuôi lập nghiệp thì sự liên lạc giữa hai bên cũng ít đi nhiều. Hai người tính ra đã hơn một năm không gặp nhau rồi.



"Sao Muôn vào được đây?"



"Là do có mấy người đến học viện chúng ta, nói là chúng ta có tư chất tốt, bởi vậy muốn đem chúng ta đi gia nhập vào Thánh Địa. Vốn nghe đồn trong rừng núi chúng ta có một ngôi đền chuyên thờ phụng Mẫu Thượng Ngàn, bây giờ quả nhiên là thật."



Cậu ta nghỉ một chút, rồi nói tiếp:
Thành lúc này cũng đã trở về nguyên trạng, đi về phía dòng suối, thấy hai thiếu nữ ngâm mình trong nước. Nu thì dáng vẻ bực bội, nhìn hắn đầy u oán. Còn Thanh Hoa thì lạnh lùng, ánh mắt sắc lạnh ghim thẳng vào trán hắn.



"Ít nhất là bọn họ không đánh nhau nữa! Trần Phong, chú em thật giỏi, nhiều cô gái vây quanh như vậy nhưng vẫn không có chuyện gì xảy ra!"



Sau đó Thành thở dài, đưa hai tay về phía hai người, nở nụ cười hiền hậu. Nhưng họ đều quay ngoắt đi, đồng thời nói:



"Chọn một đi!"



Thành hai cánh tay rung rung, trong lòng kêu khổ. Một lúc sau hắn mới bình tĩnh được chút, cười khổ:



"Không thể cả hai sao?"



"Không!"



"Thế thì cả hai!"



Cương khí hắn bay ra, hóa thành hai cái bàn tay to lớn, nhẹ nhàng nâng cả hai ra khỏi dòng suối.



"Xong! Thế là huề cả làng!"



Thành nhún vai, sau đó lập tức chạy trốn đi, nhanh như một con thỏ!



"Đồ chết nhát!"



Ngâm mình trong dòng nước suối mát lạnh khiến Thành thoải mái đi rất nhiều. Cảm giác được về nhà vẫn là số một.



"Tại sao phải lấy vợ sớm? Tại sao không thể đến hơn hai mươi mới lấy vợ? Tại sao?"



Thành thở dài, cảm thấy trên vai mình có một gánh nặng vô cùng khổng lồ. Hắn lên bờ, mặc lại quần áo, sau đó trở về nhà. Trên đường đi hắn cảm nhận được vô số ánh mắt hâm mộ của những thiếu nam thiếu nữ, trong đó không ít cô còn liếc mắt đưa tình. Hắn lúc này mặc một bộ quần áo truyền thống, vải thô, bên trên may lấy một hình voi một hình hổ, trông rất bắt mắt. Thành có thể nói là không đẹp trai, chỉ có thể nói là dễ nhìn. Nhưng khí chất của hắn thì rất khác, có tướng của người đứng đầu.



Mỗi bước đi của hắn thể hiện sự trầm ổn, dù là không tu luyện thì Thành vẫn sử dụng đến Hổ bộ. Hắn làm vậy cốt để rèn luyện bản thân, để cho việc tu luyện không khác gì ăn uống ngủ nghỉ cả.



Hết chương 194.



Mấy chương tiếp theo viết về những người bạn của Trần Phong nhé. Đổi main một chút, dù sao bây giờ Trần Phong cũng đang farm quái để mạnh lên, viết ra cũng nhạt. Với lại ta cũng muốn đi sâu vào những nhân vật này một chút:v