Nam Việt Đế Vương

Chương 201 : Rời đi

Ngày đăng: 13:07 30/04/20


"Nhớ lúc trước, Nguyễn Việt - hội trưởng của Bát Long hội cũng chỉ cầm cự được mười chín hơi thở, mà ngài ấy lúc đó đã là Chuyển Linh lục chuyển, còn mạnh hơn anh ấy không ít!"



Người thanh niên kia tên là Trần Quân, hội phó của Thanh Long hội, một trong các hội ở khu vực này. Hắn cực kì mạnh mẽ, bản thân đã tu thành Chuyển Linh bốn chuyển, đã thừa đủ tư cách tiến vào Chín Ngọn núi. Tuy nhiên gã vẫn ở lại thành Nghi An này, nghe đồn muốn tu thành Giao Long hình.



Ầm!



Hai mắt hắn mở ra, Cương khí trong cơ thể tuôn ra một cách cuồng bạo, ẩn ẩn còn thấy được từng luồng sáng Linh lực lưu chuyển. Chúng hóa thành một con Thanh Giao đầy đủ, so với Trần Phong cũng không kém bao nhiêu!



Trần Phong chặc lưỡi, quả nhiên nơi đây thiên tài vô số, hắn luôn tự hào với Giao Long hình của mình, bởi bản thân hắn chính là Long thể, lại nhiều lần tiếp xúc với Long tộc, sự hiểu biết của hắn về Giao Long phải nói là cực cao! Tuy nhiên người thanh niên này lại có thể so với hắn, không thể không nói là rất giỏi.



Hắn nhìn gã chán chê lại quay về phía lão Thanh Long, bước đi nhàn nhã như không có gì. Long uy nơi đây với người khác thì cực độ hung bạo, nhưng với Trần Phong thì không khác gì là gió thoảng, khiến hắn cảm thấy cực kì thoải mái.



Một lúc sau không ngờ hắn đến sát bờ hồ, mà lúc này cũng có người chú ý tới hắn, kinh hô:



"Trời ạ, lại có thể đi đến đó, rốt cục là thiên tài của vùng nào?"



"Muốn đến được đó, trừ phi là Chuyển Linh cảnh, nếu không phải có tạo nghệ trên Long thuật cực cao!"



Cả đám người trầm trồ, tất cả chú tâm về phía Trần Phong. Trần Quân lúc này đã lùi ra phạm vi của Long uy, ánh mắt nhìn Trần Phong, khẽ cười:



"Một kẻ thú vị."



Trong lúc đó Trần Phong thong thả đi xuống, bàn chân đạp lên mặt hồ. Nước hồ vì bị lão Long này ở quá lâu nên cũng nhiễm Long khí, thậm chí nếu nhìn kĩ có thể thấy từng con Giao Long màu xanh nhạt, nhỏ bằng ngón tay bơi trong nước.



"Thật là kì lạ."



Hắn đạp trên sông mà đi, tiến về về lão Long kia, mà lúc này người trên bờ cũng kêu lêm hoảng hốt, hàng trăm người vây quanh hồ, liên tục chỉ trỏ:



"Trời ạ, đi được trên mặt nước! Phải biết Long khí Long uy nơi đó cực mạnh, đừng nói là Chuyển Linh, dù là Huyễn Linh cảnh Linh giả đi vào cũng cố hết sức. Tên kia nhìn qua mới mười sáu mười bảy tuổi, chẳng lẽ là cháu của một vị Trưởng lão cao cấp?"



Rất nhiều người trong đây là con cháu đại tộc, thậm chí xuất thân từ Tôn Linh cảnh thế lực, ánh mắt sắc sảo, nhìn qua liền biết Trần Phong có tài năng như thế nào.



Rốt cục khi Trần Phong đi đến cách lão Long kia trăm mét thì một thanh âm già nua vang trong đầu hắn. Âm thanh tựa như tiếng sóng cuộn về đêm, tựa như thác lũ đổ xuống, ầm ầm bạo ngược, mạnh mẽ vô đối:



"Thiếu niên mang Long khí thật mạnh. Hơn nữa còn đi lại gần ta như vậy, ngươi rốt cục là ai?"



Trần Phong khẽ khom người, đáp:



"Kính chào Thanh Thiên tôn giả. Ta chỉ là một đệ tử của Thanh Long Giang tông mà thôi."




"Tên nhóc này, miệng thì nói không muốn gây chuyện, nhưng vừa đến đã chọc đến đám đệ tử giỏi nhất của Thanh Long Giang tông. May mà ta chú ý, không thì ngươi tu thêm cả năm nữa chạy cũng không thoát."



Tần Thiên cười cười, vỗ vai hắn:



"Nhưng cũng không tệ. Cuối cùng cũng ngộ ra một loại Thế, như vậy mới xứng là đệ tử của Tần Thiên này chứ!"



Trần Phong nghe vậy thì mừng lắm, cười như điên:



"Đệ tử của sư phụ mà lại, nếu con không làm được chuyện này không bằng đem vứt vào sọt rác cho rồi!"



Tần Thiên nhìn nụ cười thật thà mà đầy ngô nghê của Trần Phong, trong lòng có chút xúc động. Hắn bắt đầu hiểu ra lời dạy năm đó, hiểu ra bộ dáng của những người bị hắn diệt tông diệt phái, tại sao những người đó lại tình nguyện cản hắn để cho đám con cháu, đệ tử của mình chạy trốn. Hắn cũng biết được tại sao những lão già kia hoàn toàn có thể chui vào quan tài ngồi nhưng vẫn phải bò ra, liều mạng già mà chiến để rồi chết



"Đây là cái gọi là tình thân sao? Thật khiến người ta yếu đuối."



Tần Thiên mỉm cười, nói nhẹ nhàng:



"Trần Phong, ngươi từ giờ hãy ở lại Thanh Long Giang tông tu luyện. Ta với nơi đây tính ra cũng có chút quan hệ, một phần bản lãnh ta học được từ nơi đây. Ngươi luyện cho tốt, ta sẽ đón ngươi về sau."



"Mà sau này đi ra ngoài ngươi cũng đừng nói là đệ tử của Tần Thiên, thật sự mà nói.....thanh danh của ta thật sự xấu lắm."



Tần Thiên không ngờ lại lộ ra dáng vẻ hơi buồn, khiến Trần Phong cảm thấy khó tin. Vị sư phụ này của hắn như thế nào hắn biết rất rõ, tính cách cực kì phóng khoáng, dường như không có chuyện gì có thể ảnh hưởng đến hắn. Hắn luôn luôn treo trên mặt một nụ cười tà dị, nụ cười khiến biết bao kẻ phải khóc thét. Nụ cười đi vào giấc mộng của bọn hắn, gieo vào trong đầu bọn hắn nỗi ám ảnh kinh hoàng đến cùng cực.



"Ngươi dần tìm hiểu sẽ biết chuyện ta từng làm..."



"Không!"



Tần Thiên đang nói, Trần Phong đột nhiên ngắt câu hắn.



"Sư phụ, ngài chính là sư phụ con, chính là người cứu con và người con yêu quý nhất. Dù ngài đã làm gì, làm như thế nào, hay là cả thế giới này sỉ vả ngài, đánh đuổi ngài, thì ngài....vẫn là sư phụ con!"



"Đứa nhỏ ngoan..."



Tần Thiên cười nhẹ, nụ cười đầy hòa ái. Nhớ lại thời điểm hắn gặp Trần Phong chỉ đơn giản là xốc nổi nhất thời, thấy thiếu niên này hành xử có chút hợp khẩu vị nên thu làm đệ tử. Nhưng rồi hắn nhận ra thu đệ tử không đơn giản như vậy. Nó chính là một cái trách nhiệm khổng lồ, trách nhiệm về sự dạy dỗ, trách nhiệm về sự bảo vệ, trách nhiệm của "sư", của một người thầy. Và hơn cả, đó là trách nhiệm của "Phụ".



Trách nhiệm của người cha.



Hết chương 201