Nam Việt Đế Vương
Chương 203 : Bị phát hiện
Ngày đăng: 13:07 30/04/20
Các thiếu nữ nhìn đó đầy khinh bỉ, mà các thanh niên trai tráng thì hận không thể một đao phanh thây nó ra. Đáng tiếc chúng là Giao Long tu đến Huyền Linh cảnh, đừng nói là bọn hắn, dù Chân Linh cảnh tế Linh bảo ra cũng chưa chắc đánh chết nổi bọn chúng. Thân thể chúng cực kì mạnh mẽ, lớp vảy quanh thân còn cứng chắc hơn Linh thiết cùng cấp.
"Súc sinh, câm miệng!"
Một thanh niên gầm lên, hai tay kết ấn. Lập tức một góc quảng trường rực sáng, trận pháp vận chuyển, hóa thành con sông lớn đè lên cơ thể bọn chúng. Con sông này là do năng lượng biến ra, tuy nhiên vẫn vô cùng trầm trọng, nặng tựa một tòa núi lớn. Áp lực khổng lồ khiến hai con Giao Long kêu thảm, thân thể ép sát xuống mặt đất.
Trần Phong đi qua thấy bọn chúng không nhịn được thở dài một hơi.
"Hê hê, thiếu niên, sao ngươi thở dài? Thấy bọn ta nói quá đúng hay sao?"
Một con cố rướn cái đầu lên nhìn hắn, thở phì phò:
"Có chút khí tức Long tộc ta. Phì, đầu năm nay tên nhân tộc nào mà chẳng có khí tức tộc ta?"
Con còn lại cười khẩy đáp:
"Còn sao nữa! Chúng trấn áp chúng ta, nhưng lại tu luyện dựa trên chúng ta. Thật khôi hài làm sao!"
Hai con Giao Long lại lảm nhảm một hồi, sau đó lại kêu rú lên đau đớn, rồi lại tiếp tục lảm nhảm.
"Anh ơi, bọn chúng bị thần kinh thì phải?"
Linh Nhi nói thầm với hắn, nhìn những con Giao Long kia đầy sự khinh bỉ.
"Ừ, đúng là thần kinh đấy. Đại khái là bị nhốt lâu quá nên lú lẫn cả." Trần Phong đáp.
"Cái gì, ngươi dám nói ta bị thần kinh? Nhân tộc nhỏ bé, nhớ năm xưa...a đau... ta ăn không biết bao nhiêu."
Nhóm Trần Phong chẳng quan tâm đến chúng nó nữa, thẳng hướng bên trong mà đi. Phương Thảo đã chào tạm biệt bọn hắn để đi cùng thanh niên tên Trần Quân kia, bởi vậy bọn hắn mới có thể đi tách ra như vậy.
Bốn phía đều là nam thanh nữ tú, tràn đầy sức sống, ý chí bừng bừng. Chốc chốc lại thấy một cô gái nắm tay một chàng trai đi ngang qua, dáng vẻ vô cùng hạnh phúc.
"Tu luyện không lo tu luyện, lại yêu với đương. Nuôi tốn cơm ba mẹ!"
Trần Phong cười lạnh, lại nhìn lên cao. Ở cuối quảng trường có một bước tượng khổng lồ, khắc họa một người đàn ông trung niên, dáng vẻ cao ngạo, mà bên cạnh ông ta là một Thanh Long, ánh mắt nhìn ra nơi xa xăm.
"Ta đi tìm một người."
Ngọc Linh cười duyên, một nụ cười đầy mị hoặc khiến mấy thanh niên xung quanh đều ngơ ngác nhìn, chỉ có số ít người vẫn giữ được bình tĩnh.
"Cô định đi đâu? Nếu có ai đến khiêu chiến thì sao?"
Một tên tỏ vẻ quan tâm, tức thì cô nàng nhìn hắn chăm chú, cười nói:
"Nếu có ai giúp ta thì hay biết mấy nhỉ?"
Tên kia nghe vậy lập tức váng cả đầu, gật liên tục như gà mổ thóc:
"Đừng lo, ta sẽ giúp cô!"
Mấy tên ở xa xa cũng gào lên, mà Ngọc Linh thì nhảy khỏi đài, đuổi theo Trần Phong.
"Chỉ có di chuyển trong đám đông mới có thể tránh khỏi sự truy đuổi của cô ta. Lúc nãy cô ấy có thể còn chưa thấy được mặt ta, dù sao đông người như vậy."
Hắn tựa như cá gặp nước, bước chân liên tục dịch chuyển qua từng người. Ngọc Linh ở phía xa xa thì không cần vậy, cứ một đường chạy thẳng. Dù sao cô nàng bản thân cực kì xinh đẹp, người hâm mộ lại nhiều, chỉ cần nói một chút là sẽ có hàng tá thằng nguyện làm trâu làm ngựa.
Hai trăm, một trăm.....
Khoảng cách giữa hai người ngày càng gần, mà lúc này Trần Phong cách cửa ra chỉ một đoạn. Hắn đang định lao ra thì đã thấy Ngọc Linh la lên:
"Giao Vân, Giao Vũ, mau chặn hắn!"
Hai con Giao Long kia tưởng chừng chẳng nghe ai nhưng lần này lại quay đầu lại, nhe miệng cười:
"Vâng, thưa tiểu thư!"
Nói rồi chúng dùng thân thể khổng lồ của mình chặn cổng, nhe cái răng khổng lồ ra.
"Nhóc con, đây là do tiểu thư ra lệnh chứ không phải là thù riêng đâu!"
Hết chương 203